Suy cho cùng, bọn họ đều đã chứng kiến sự hung hăng của đàn ngỗng, nếu là về sau có thể thuần phục chúng nó giống như Khương Tuế đã làm, kia đã có thể quá tốt rồi!
“Cái này liền quá đơn giản nha.” giống ‘tiểu đại nhân’ Khương Tuế lắc đầu, “Bởi vì Tiểu Cửu nói cho chúng nó, nếu không ngoan là sẽ bị ăn thịt!”
Kỳ thật, là bởi vì huyết mạch cô cao mới có thể áp chế chúng nó.
Chẳng qua cô còn quá nhỏ, không hiểu này đó.
“Liền…… Liền như thế đơn giản?” Mấy cái đứa bé hoài nghi nhân sinh.
Cậu bé mập mạp đôi mắt lại là sáng ngời, hít hít nước miếng, hỏi: “Thật vậy chăng? Nếu không ngoan thật sự có thể ăn thịt sao?”
Nói thật, cậu nhìn đàn ngỗng trắng màu mỡ kia, nhớ thương đã lâu.
Đột nhiên, ngỗng trắng đi ở sau cùng cảm thấy mông chợt lạnh, thế nhưng có chút rét căm căm.
Nó tưởng, chẳng lẽ là vừa rồi ở trong nước ngâm lâu sao?
Lại không nghĩ rằng, là có một cái đồ tham ăn nhớ thương chúng nó.
“Đương nhiên nha!” Khương Tuế trịnh trọng gật gật đầu nhỏ, cuối cùng lại phi thường tiếc nuối, “Nhưng mà chúng nó không có không ngoan……”
Cho nên không có cách nào ăn.
Cậu bé mập mạp vừa nghe, cũng rất là tiếc nuối.
【Cười chết ta, nhìn xem cô tiếc nuối đối với việc không thể ăn được thịt.】
【Ngỗng trắng: Chớ để ý, chớ nhớ thương, ta cảm ơn ngươi.】
【Ha ha ha ha đây là gặp được cái thùng cơm biết đi đi.】
【Thật là một cái dám nói một cái dám tin.】
-
Mới vừa trở lại trong thôn, mấy cái đứa bé đã bị ba mẹ bọn họ nắm lỗ tai kéo về nhà, bắt làm bài tập.
Kiến thức đến một màn đáng sợ này, nho nhỏ thân mình Khương Tuế cũng run run.
Thật…… Thật đáng sợ……
Phải biết rằng, Thần giới cũng là có trường học.
Tuy rằng tuổi tác cô còn nhỏ, còn chưa đi qua trường học, nhưng là, cô chính là nghe Phúc Điệp tỷ tỷ nhắc tới quá, lão tiên sinh trong trường học cực kỳ cổ hủ, không những giao cho rất nhiều bài tập, ở lớp học học sinh không trả lời được câu hỏi, sẽ bị đánh lòng bàn tay!
Lúc ấy tiểu nha đầu liền suy nghĩ, nàng tuyệt không muốn đi trường học!
Mà nay thấy như vậy một màn, càng là tưởng tượng tới rồi một màn, mẫu thân đại nhân của cô nắm lỗ tai, bắt cô đi làm bài tập.
Tiểu nha đầu khϊếp sợ, thịt trên khuôn mặt nhỏ đều run rẩy vài cái.
Lục Nhàn phát giác Khương Tuế đình chỉ tại chỗ, cũng dừng lại bước chân, triều nàng nhìn lại, “Xảy ra chuyện gì?”
Chẳng lẽ bị dọa tới rồi?
Xác thật, vừa mới kia một màn có điểm “Hung tàn”.
Anh vừa muốn an ủi Khương Tuế đừng sợ, lại chỉ thấy tiểu nha đầu ngẩng đầu, ngập nước mắt to mắt trông mong vọng lại đây, tràn ngập mong đợi hỏi:
“Ba ba sẽ không đưa con đi học, đúng không?”
Lục Nhàn bị hỏi ngẩn ra.
Anh, xác thật bị hỏi đến nghẹn họng, thậm chí không biết nên trả lời như thế nào.
Anh không phải là người giám hộ, càng không phải ba ba cô.
Cô đi học hay không một chuyện…… Cũng đều không phải là anh có thể quản.
Nhưng hôm nay khương Tuế đã hơn ba tuổi, là tới tuổi nên đi nhà trẻ.
Nhưng…… Có một cái người đại diện như vậy, cô ta thật sự sẽ vì tương lai tiểu cô nương mà suy nghĩ sao?
Liền ở Lục Nhàn trầm ngâm suy tư, tiểu cô nương mắt trông mong con ngươi dần dần trở nên ủy khuất.
Cái miệng nhỏ một bẹp, tiểu nãi âm liền mang theo khóc nức nở: “Ba ba, con không cần đi học, không cần bị đánh lòng bàn tay, không cần bị nhéo lỗ tai, không cần làm bài tập, không muốn không muốn không muốn.”
Tiểu cô nương đầu nhỏ lắc như trống bỏi.
Lục Nhàn thình lình nghe đến lời nói như thế, tức khắc có điểm dở khóc dở cười.
Anh đang vì tương lai nhãi con này suy xét, mà cô tưởng lại là……
Này thật đúng là……
Nhiên, còn chưa tới kịp mở miệng, liền dẫn đầu nghe được một đạo thanh âm:
“Tiểu Cửu, nguyên lai em ở chỗ này nha!”
Thanh âm nữ hài non nớt lại tràn ngập kinh hỉ.