Khương Tuế nhìn chằm chằm vào cái mông to mọng của ngỗng trắng.
Ở góc độ của Lục Nhàn nhìn ra được, cô chính là xem nhân gia lớn lên to béo, muốn ăn……
Anh bất đắc dĩ đỡ trán, tiểu nha đầu này trước kia là không được ăn sao.
Bất quá, nghĩ đến có người đại diện giống Triệu Hân như vậy, ngày tháng Khương Tuế sống khẳng định là không quá tốt.
Tại lúc này, trong đầu anh đột nhiên liền nhớ tới lời nói phía trước của Tống Viễn.
Ánh mắt anh khẽ nhúc nhích, không kịp nghĩ rõ, một đạo tiểu nãi âm liền đánh vỡ suy nghĩ của hắn.
“Ba ba.”
“Lục ba ba, người thất thần làm cái gì nha, nhanh lên theo con bắt ngỗng trắng đi!”
Lục Nhàn hoàn hồn, anh liền nhìn đến tiểu cô nương đã đi được khá xa chính đang quay đầu lại kêu anh.
“Đang đến.”
Lục Nhàn nhàn nhạt lên tiếng, bước ra thon dài chân hướng về tiểu cô nương đi đến.
Mới vừa đi đến trước mặt Khương Tuế, liền thấy cô đem tay nhỏ duỗi ra tới, “Ba ba, người nắm Tiểu Cửu, sẽ không sợ đi lạc nha.”
Lục Mhàn nao nao, sau một lúc lâu mới tiến đến nắm lấy chỉ mềm mại tay nhỏ kia.
【Ô… Tôi thật sự ghen tị quá!】
【Cứ cảm thấy Lục ảnh đế trở nên ôn nhu.】
Khương Tuế cùng Lục Nhàn đi ở trên đường nhỏ thôn xóm, phía trước ngỗng trắng thường thường ở ven đường mổ mấy cây cỏ ăn.
Hai người và một đám ngỗng một đường đi tới bờ sông.
Rất xa nhìn đến nước sông, đàn ngỗng trắng hưng phấn “Cạc cạc” vài tiếng.
Khởi động cánh, phành phạch phành phạch đầu nhập vào trong sông chơi đùa kiếm ăn.
Các bạn nhỏ đang ở bờ sông chơi đùa vớt cá, bị tiếng kêu ngỗng trắng làm hoảng sợ.
Ngỗng trắng đột nhiên không kịp phòng ngừa đâm vào trong nước, lại nhấc lên một trận bọt nước, đem mấy cái đứa trẻ toàn bộ đều xối ước.
Một người ngồi ở bên bờ trên hồ nước.
Mà nhãi con nào đó nhìn đến nước sông trong vắt, đôi mắt cũng sáng lên.
Cô vừa định hướng bờ sông đi, lại đột nhiên cảm giác được một trận sức kéo.
Giây tiếp theo, đã bị người bắt trở về.
Cô ngốc ngốc, “Ba ba, người làm cái gì vậy?”
“Bờ sông nguy hiểm, không được đi.” Lục Nhàn nghiêm mặt nói.
Khương Tuế chớp chớp đôi mắt.
Nguyên lai ba ba là lo lắng cho cô nha!
Đối với những đứa trẻ bình thường tới nói, bờ sông nguy hiểm, nhưng đối với Tiểu Cửu tới nói, kia hoàn toàn không phải vấn đề!
Nếu là có thể, cô còn có thể biến thành tiểu cẩm lý ở trong nước vui sướиɠ du một vòng đâu!
“Ba ba không sợ nga, Tiểu Cửu bơi lội siêu siêu giỏi!” Tiểu cô nương nghiêm túc nói, cuối cùng còn bỏ thêm một câu: “So ngỗng trắng còn bơi lội tốt hơn!”
Lục Nhàn khóe miệng hơi rút, một lời khó nói hết nhìn thân thể nhỏ kia của cô.
Ngươi có đôi khi đi đường đều đi không xong, còn nói bơi lội siêu giỏi, ngươi cho rằng ta sẽ tin?
Thấy Lục Nhàn không nói lời nào, Khương Tuế quơ quơ cánh tay anh, “Ba ba, người cho Tiểu Cửu đi chơi đi ~”
Cô thật sự thật sự không sợ nước!
Lần đầu bị một đứa bé bắt lấy tay làm nũng, Lục Nhàn thật là có điểm không quá thích ứng.
Anh triều bờ sông nhìn thoáng qua, thỏa hiệp xuống dưới, “Chỉ có thể ở bên bờ, không thể đi nước sâu địa phương.”
“Vâng ạ vâng ạ!” Tiểu cô nương gật đầu nhỏ như gà con mổ thóc, “Ba ba tốt nhất, Tiểu Cửu thích ba ba nhất.”
Cái miệng nhỏ nói ngọt xong lúc sau, không chút do dự buông lỏng ra tay Lục Nhàn, lộc cộc hướng bờ sông chạy, đem Lục Nhàn “Vứt bỏ” tại chỗ.
Vừa thấy chính là hành vi của tiểu tra nữ.
Lục Nhàn bất đắc dĩ lắc đầu, ngược lại lại nâng bước theo đi lên.
Khương Tuế ở dưới ánh mắt tò mò lại cảnh giác ánh của các bạn nhỏ, chạy đến trước mặt bọn họ.
“Chào các bạn nha.” tiểu cô nương vươn mềm mại bàn tay cùng bọn họ chào hỏi, “Các bạn là đang bắt cá sao?”
Mấy cái đứa trẻ ngươi nhìn xem ta, ta nhìn xem ngươi.
Bọn họ sinh hoạt ở trong thôn, rất ít có thể nhìn thấy cô bé đáng yêu lại trắng trẻo như vậy.