Tần Càn nghe vậy, ngay lập tức bị cảm động đến, nhưng mà anh vừa nhấc đầu liền thấy……
Nhãi con mắt to nhìn về phía Lục Nhàn, dò hỏi hắn ý kiến: “Ba ba, Tiểu Cửu có thể đem đồ ăn ngon chia cho anh Tư Ngạn không?”
Nàng cảm thấy, tiểu ca ca này có chút quen thuộc.
Nhưng mà, Tiểu Cửu lại không biết gặp qua anh ở nơi nào nha.
Tiểu nha đầu ở trong lòng buồn rầu, lắc lắc cái đầu nhỏ.
Mà hệ thống đối chuyện này cũng có chút phát hiện.
Nhưng nó rà quét qua Tần Tư Ngạn, lại cái gì đặc thù tình huống cũng không có phát hiện.
Tần Càn nghe được mấy chữ cuối cùng, cảm động đến tâm rối tinh rối mù, “Băng” một chút nát.
Lục Nhàn liếc mắt nhìn Tần Tư Ngạn một cái, mới hơi hơi gật đầu, đối Khương Tuế nói: “Đây là đồ ăn chính con thắng được, con có quyền chia sẻ.”
Anh nói thuận lợi làm tiểu cô nương đem không nghĩ ra sự tình vứt tới rồi sau đầu.
Vui vẻ tâm lôi kéo tay Tần Tư Ngạn, “Đi thôi đi thôi, đi ăn cơm cơm thôi!”
Cảm giác được mềm mụp tay nhỏ lôi kéo chính mình, Tần Tư Ngạn gương mặt hơi hơi đỏ lên, trên mặt có một chút không được tự nhiên.
Mà Mục Kiều Kiều thấy vậy phi thường ghen ghét Tần Tư Ngạn.
Tại sao Tiểu Cửu muội muội đi kéo tay Tần Tư Ngạn tay lại không tới kéo tay cô?
Nàng cũng muốn cùng Tiểu Cửu muội muội dắt cái tay!
Hơn nữa các cô đều là bé gái, vì cái gì Tiểu Cửu muội muội không lôi kéo nàng cùng đi ăn cơm……
Bên phía Trình Gia Trạch, nhìn Khương Tuế cùng Tần Tư Ngạn tay trong tay, một cậu bé có điểm sợ người lạ và hướng nội cũng mím lại miệng nhỏ.
Lâm Kỳ Xuyên đi theo đằng sau hai người nhìn một lát.
Nhưng mà, trong lòng chỉ nghĩ đến ăn cơm, một chút cũng không phát hiện tiểu tâm tư người còn lại.
Đến trước bàn cơm, Khương Tuế và Tần Tư Ngạn vậy mà ngồi xuống cùng nhau một cách tự nhiên.
Mà Lục Nhàn thành công chiếm cứ Khương Tuế bên phía còn lại.
Ánh mắt nhàn nhạt hướng bên cạnh liếc mắt một cái, liền nhìn đến……“Khuê nữ” nhà mình tích cực kẹp thịt kho tàu và tôm hùm cho Tần Tư Ngạn.
Hơn nữa……
“Kiều Kiều tỷ, cho chị ăn tôm hùm nè.”
Tiểu cô nương dùng tay ngắn nhỏ dùng sức với tới, cho Mục Kiều Kiều “Đưa” tôm hùm đất.
Mục Kiều Kiều thụ sủng nhược kinh, lập tức đưa qua chén đi tiếp.
“Cảm ơn Tiểu Cửu muội muội!”
Có Tiểu Cửu muội muội đưa tôm hùm đất, Mục Kiều Kiều miễn bàn có bao nhiêu cao hứng.
“Không khách khí không khách khí ~” Khương Tuế xua xua tay, lại kẹp lên một con tôm hùm đất, “Gia Trạch ca ca, cái này cho anh ăn nha ~”
“Kỳ Xuyên ca ca, cái này cho anh ~”
“Lâm thúc thúc, Trình thúc thúc, Lý a di, Tần Càn thúc thúc các người cũng đều có nha!”
Tiểu Cửu có phải siêu cấp hào phóng hay không, hì hì!
Chỉ trong thời gian vài phút, tiểu nha đầu liền đem đồ ăn chia cho mọi người công bằng!
Đem người dỗ dành đến độ có thể khen nàng đến tận trời cao đi.
Thậm chí, Mục Kiều Kiều còn chia cho cô một quả trứng luộc, Lâm Kỳ Xuyên cho nàng một chén cháo thịt nạc nhỏ, Trình Gia Trạch cũng phân một ít đồ ăn cho cô, thậm chí cơm chiên trứng còn chia cho cô!
Không đúng…… Anh cái này cha “ruột” còn không có tôm hùm đất!
Lục Nhàn nhìn đang ăn ngon lành tiểu cô nương, âm thầm khụ hai tiếng.
Nhưng mà……
Chỉ biết ăn cơm nhãi con không nghe được.
Lục Nhàn trầm mặc một cái chớp mắt, đột nhiên cảm thấy trong lòng không công bằng.
Ngươi phía trước còn “Ba ba ba ba” kêu vui sướиɠ, tới rồi thời điểm ăn cơm, trong lòng liền không có ngươi ba ba này có phải hay không?
Khương Tuế không những không nhận thấy được cảm xúc của Lục Nhàn, ngược lại còn ăn rất ngon.
Vẫn là hệ thống hận sắt không thành thép nhắc nhở:
【Tiểu điện hạ, người đừng chỉ lo ăn cơm! Chú ý một chút Yêu Thần đại nhân được không?】
Nói tốt tới cảm hóa đâu?
Kết quả vừa thấy đến ăn, ngươi liền đem Yêu Thần đại nhân quên mất.
Ai, vẫn là tội nghiệp Yêu Thần đại nhân.