“Ba ba là yêu quái lớn, con là yêu quái nhỏ, đáng yêu nhưng không có đầu, siêu siêu siêu lợi hại ~~”
Trên con phố phản chiếu ánh hoàng hôn, một cô bé cột hai bím tóc hát một bài hát không giai điệu với giọng hát ngọt ngào.
Tung tăng nhảy nhót bằng đôi chân ngắn, hai bím tóc cũng đung đưa theo, nhìn linh động lại đáng yêu.
【Tiểu điện hạ.】
【Tiểu tổ tông.】
【Tiểu cô nãi nãi.】
【Xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất Tiểu Cửu điện hạ, ngài có nghe được ta nói chuyện không?】
Cuối cùng, nhờ sự nỗ lực không ngừng của hệ thống, Khương Tuế thanh thúy mở miệng: “Nghe thấy nha.”
【Vậy Tiểu Cửu điện hạ, ngài có phải hay không quên mất chuyện gì đặc biệt đặc biệt quan trọng nha?】
“Không có nha.”
Cô bé chớp chớp đôi mắt to đen láy, không có do dự mà lắc đầu.
Cô tới nơi này, là vì thu thập mảnh nhỏ bị phân tán rải rác ở các thế giới nhỏ của ba ba nha!
Mà biện pháp thu thập hả, nghe nói là——Đi cảm hóa độ hắc hóa.
Nghĩ đến đây, cô bé liền phồng má lên.
Nếu không phải ba ba tự tìm đường chết, tới trêu chọc ma ma, ma ma cũng sẽ không không phân nặng nhẹ mà xuống tay, đem thần hồn ba ba đánh tan.
Vốn dĩ nhiệm vụ này là giao cho ma ma, chỉ là…… Ma ma của Tiểu Cửu là một con cá Cẩm Lý.
Người ta nói cá có trí nhớ không tốt lắm, sợ sau khi ma ma đi tới nơi phồn hoa này sẽ quên mất ba ba số khổ của cô.
Cho nên lựa chọn cuối cùng đương nhiên là “Thành thục ổn trọng” Tiểu Cửu, cũng chính là Khương Tuế tới hoàn thành nhiệm vụ ‘gian nan’ này.
Hệ thống thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang định nhắc nhở, thì nguy hiểm lại bất ngờ ập tới trong nháy mắt.
Người đàn ông đột nhiên xuất hiện che lại miệng của cô, đem cô bế lên rồi bỏ chạy.
Hắn đã sớm theo dõi cô bé này vài ngày, mỗi ngày nhóc con này đều một mình chạy ra bên ngoài, không có người nào đi theo.
Những đứa trẻ như vậy là dễ bắt cóc nhất, đặc biệt là hiện tại, trên đường còn không có nhiều người.
Hệ thống còn chưa kịp phản ứng, hai mắt cô nhóc trợn to tràn đầy mờ mịt, cũng không kịp phản ứng lại.
Người đàn ông chú ý tới, cho rằng Khương Tuế bị dọa rồi, cười lạnh nói: “Nhóc con, tốt nhất đừng giở trò gì với ông đây, bằng không ta gϊếŧ ngươi đó!”
Trong lúc uy hϊếp tiểu cô nương, hắn không chú ý tới, con đường chạy trốn của mình đã chệch hướng.
Khương Tuế bị che miệng cảm thấy rất khó chịu, lông mày nhỏ dần dần nhíu lại.
Ngay sau đó, cô liền nghe được giọng của hệ thống kêu kêu quát quát vang lên ở trong đầu:
【A a a tiểu điện hạ, đây là kẻ xấu chuyên buôn người! Ngài mau đá hắn đá hắn đá chết hắn!】
Sau khi nghe hệ thống nói xong, Khương Tuế nháy mắt nghiêm túc.
Giơ chân ngắn lên, dùng gót chân đá mạnh vào bụng người đàn ông.
“Ah——”
Hắn đau đớn mà ngửa ra sau, ngã xuống mặt đất.
Tiểu cô nương nhân cơ hội từ trong lòng người đàn ông nhảy ra ngoài.
Đau đớn còn chưa dịu đi, thì nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên.
Hắn giật mình, nháy mắt không còn thấy đau nữa, người đàn ông ghé mắt nhìn bốn phía xung quanh, liếc mắt một cái liền thấy được cục cảnh sát phía trước!
Nhất thời không còn quan tâm chuyện gì khác, bò dậy liền muốn chạy trốn.
Khương Tuế vừa thấy, chống tay thở phì phì tức giận nói: “Người xấu muốn chạy, Yêu Yêu mau giật hắn!”
Yêu thần hệ thống vừa nghe, lập tức làm theo lời tiểu cô nương nói.
Chỉ vài giây thời gian, người đàn ông kia mới vừa bò dậy còn chưa chạy được mấy bước, thân thể nháy mắt vặn vẹo một chút, sau đó “thình thịch” một tiếng lại ngã xuống trên mặt đất.
Chờ cảnh sát chạy tới, cũng chỉ nhìn thấy một người đàn ông nằm bất động trên mặt đất, không biết sống hay chết.
Chờ hắn tỉnh lại thì phát hiện chính mình đang ở trong phòng y tế của cục cảnh sát, tức khắc sợ hãi, hoang mang. Sợ nói không lựa lời mà bại lộ thân phận kẻ bắt cóc.
Đương nhiên, đây là chuyện phía sau.
Mà Tiểu Cửu điện hạ của chúng ta, sau khi đánh bại người xấu, liền đi tìm đồ ăn ngon để lấp đầy bụng, cho nên khi cảnh sát đến mới không có nhìn thấy cô.