Chương 3: Lại Chết Một Lần

"Ồn ào, kéo xuống đi." Mục đích đã đạt được, trong mắt Lạc Thanh Hoan không hề gợn sóng mà vẫy vẫy tay, một ánh mắt dư thừa cũng lười dâng tặng đến vị trong truyền thuyết này mà chính mình mê luyến đến chết, tình nhân mà nàng không được không gả.

Chờ đến người tất cả trong phòng đều rời đi, nàng mới phát hiện Lăng Thần còn đang dựa vào trên trường kỷ, trong tay vuốt ve một chén rượu, rất có hứng thú mà đánh giá nàng.

(*) trường kỉ: một loại ghế

Ánh mắt Lạc Thanh Hoan dừng lại trên chén rượu thượng trong chốc lát, khách khí mà đuổi người, "Như thế nào, Thái Tử điện hạ còn có việc?"

"Chậc chậc chậc, ái phi thật đúng là lãnh khốc vô tình". Mái tóc dài của Lăng Thần rối tung, sóng mắt lưu chuyển, rất là mị hoặc, "Đêm nay chính là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta."

Đáng tiếc Lạc Thanh Hoan không để mình bị đẩy vòng vòng, lãnh đạm nói: "Ta không nhớ rõ trong giao ước có việc phải thị tẩm."

"Cũng không có cái nào nói là không thị tẩm nha." Hắn không biết xấu hổ mà nói lời nguyên dạng trở về.

"Như vậy ta hiện tại liền điều này vào trong giao ước, ta để ngươi bước lên đế vị, ngươi bảo vệ giúp ta phủ tướng quân một đời vinh hoa, Lâm Mạt ta cả đời không thị tẩm." Nói xong, nàng bay nhanh đoạt chén rượu trong tay hắn, uống một hơi cạn sạch.

"Không cần!"

Lăng Thần đột nhiên thay đổi vẻ lười biếng thanh thản trước đó, cùng với đó một trận gió dường như xông lên, chỉ muốn đánh rớt chén rượu kia, nhưng đã không còn kịp rồi.

Lạc Thanh Hoan chỉ cảm thấy trong bụng một trận quặn đau, còn chưa kịp phản ứng, liền giống như lá cây rơi rụng, vô lực mà ngã xuống.

Rượu, có độc, Kiến Huyết Phong Hầu.

"Hóa ra, khụ khụ, ngươi còn đối với ta không, không yên tâm" nàng xả ra một nụ cười rách nát, tự giễu nói, trong mắt có nước mắt lẫn máu tươi chảy xuống.

Minh ước gì, hợp tác gì, bất quá chỉ là nói dối mà thôi.

"Không phải như thế, ta đã thay đổi chủ ý, Mạt Nhi nàng chống đỡ, ta lập tức kêu thái y đến đây." Lăng Thần tiếp được thân hình nàng bay xuống, Thái Tử điện hạ trấn định luôn luôn trầm ổn bày mưu lập kế lần đầu hoảng sợ, run rẩy không biết xuống tay làm sao.

Càng ngày càng nhiều máu nhỏ giọt ở trên tay hắn, mà hắn càng hoang mang lo sợ, "Người tới ngay! Kêu thái y, mau kêu thái y!!!"

Đáng tiếc, độc tính quá mạnh, ánh sáng trong mắt Lạc Thanh Hoan dần dần biến mất, nàng cố gắng hít một hơi, gian nan mà nói "Tướng quân phủ" ba chữ, liền hương hồn phiêu tán.

"Không!!!" Tiếng kêu gào rống vang vọng Thái Tử phủ.

Lạc Thanh Hoan trước mắt lâm vào một mảnh đen nhánh, lại lập tức sáng lên, nàng mới vừa ho một hơi, liền nghe thấy thanh âm oán giận quen thuộc của hệ thống, "Ai da, đại tiểu thư của ta, cô như thế nào lại lại đi tự sát!"

"Vì đề cao hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ." Lạc Thanh Hoan buông tay, vẻ mặt đương nhiên.

Được đi, nàng thừa nhận, nàng đã sớm biết ly rượu kia có độc, cũng là cố ý uống xong, vì sau khi hoàn thành nhiệm vụ ngược tra nam xé tiện nữ của ký chủ Lâm Mạt, có thể mau chóng thoát khỏi vị diện này tiến vào nhiệm vụ tiếp theo.

Chết, là biện pháp nhanh nhất.

Cảm nhận được oán niệm của hệ thống, Lạc Thanh Hoan vội vàng nói câu nữa, "Bất quá tôi cũng không phải chết trắng, tôi đây là có kỹ thuật hàm lượng tự sát! Nam chủ không phải đã bắt đầu bắt đầu cảm thấy hứng thú với tôi rồi sao, ta lúc này đột nhiên tôi chết, hay là bị hắn ngộ sát, khẳng định có thể trở thành nốt chu sa trên ngực hắn, bạch nguyệt quang trước giường, hắn về tình về lý, đều sẽ đem tôi phong hậu, hoàn thành nguyện vọng của người ủy thác."

"Tà môn ma đạo!" Hệ thống hừ một tiếng, không có cách nào phản bác.

Theo như lời Lạc Thanh Hoan, sau khi nàng hương tiêu ngọc vẫn, nam chủ vị diện kia Lăng Thần phong Lâm Mạt thành hoàng hậu cả đời cũng chưa cưới, cũng theo như ý nguyện của nàng nàng bảo vệ phủ tướng quân, nhưng nam chủ cả đời đều sống giữa hối hận cùng hồi ức, ngày đêm thống khổ dày vò.