Lạc Thanh Hoan vẻ mặt kiên quyết đi xuống tầng, đi qua đám khách khứa hỗn loạn, như làm ngơ người đang bước tới chỗ mình, cô vừa vội vàng vừa ưu nhã, giống như là một cô bé sợ tiếng đồng hồ điểm mười hai giờ sẽ vang lên, cô bước nhanh ra khỏi căn biệt thự của Cố gia, biến mất khỏi camera theo dõi.
"Tần Hướng Vãn, em đứng lại đó cho anh!" Cố Thành nhịn không được buột miệng thốt ra, nhưng người kia căn bản không nghe thấy, hắn nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho thư ký, "A Hành, tra được cái gì rồi?"
Nghe thấy hắn sốt ruột đến nỗi không khống chế được âm lượng giọng nói của mình, Phương Hành hơi có chút kinh ngạc, báo cáo nói: "Vị Tần tiểu thư kia, trước đó vốn dĩ đã đặt phòng hạng sang ở khách sạn Cisser, nhưng hôm nay lại bỗng nhiên hủy bỏ, cũng không có tin cô ấy đang ở nơi khách sạn khác, tạm thời không thể xác định được điểm dừng chân của cô ấy."
Phòng cũng không đặt nữa, cô ấy quyết tâm phải đi sao?
Cố Thành hoảng sợ, hít một hơi thật sâu rồi cố gắng trấn tĩnh lại, thần trí nhanh chóng chuyển động, "Đúng rồi, còn phương tiện di chuyển thì sao? Mau kiểm tra cho tôi các loại máy bay, xe lửa, tàu thuyền, xe cho thuê và taxi, mỗi cái đều phải kiểm tra một lần!"
Sao hôm nay chủ tịch lại hốt hoảng như vậy, ngày thường cô cũng chưa thấy chủ tịch lo lắng khi phải ký hóa đơn hàng trăm triệu a?
"Vâng!" Phương Hành một bên nhanh chóng tìm kiếm manh mối, một bên lại thầm nói trong lòng, Tần Hướng Vãn này rốt cuộc là ai? Chỉ đi một chút thôi mà cũng có thể khiến cho chủ tịch tâm hoảng ý loạn?
Cố Thành cũng không cúp điện thoại, chỉ biết lo lắng cầm điện thoại mà đi đi lại lại, thứ hắn muốn nghe bây giờ chính là tiếng gõ bàn phím từ đầu dây bên kia, như để có thể giải tỏa được bớt phần nào lo lắng.
"Tra được rồi! Giữa trưa Tần tiểu thư có đặt vé máy bay tới Y quốc." Không bao lâu, giọng nói vui mừng của Phương Hành liền vọng qua điện thoại.
Y quốc? Cố Thành cau mày nghĩ, cô ấy chẳng phải tới bên kia đọc sách, ở đó cũng không có người thân của cô, đi tới đó làm gì? Đột nhiên, trong đầu hắn hiện ra đoạn đối thoại của hai người trước đó, khi đó dường như anh có nói qua là anh rất thích Y quốc, và anh mong muốn sau này anh có thể sang đó sinh sống.
Chẳng lẽ cô là bởi vì câu này?
Nếu Lạc Thanh Hoan có thể phàn nàn, cô nhất định sẽ hỏi bạn trai cũ hoặc bạn gái cũ, tại sao các người lại cứ cố chấp nghĩ rằng người yêu cũ sẽ yêu lại mình? Nếu yêu thì đã không chia tay đúng không? Cũng đừng nghĩ quá nhiều!
Nhưng giờ này khắc này, tình yêu đã tan vỡ của cô lại khiến cho Cố Thành nghĩ rằng, cô chính là muốn tìm tòi ký ức sau này, nến mới cố ý tới Y quốc để hắn hiểu ra lỗi sai.
Trong lòng Cố Thành giống như là một lọ ngũ vị hương bị lật ngược, Vãn Vãn vẫn nhớ rõ lời mà hắn nói, vậy mà hắn từ trước tới nay lại không tin cô, thậm chí còn khiến cô bị tổn thương.
Tuy vậy, hắn vẫn còn cơ hội ở bên cạnh cô, hắn tự an ủi chính mình như vậy, trong lòng buông lỏng, nhưng câu nói tiếp theo của Phương Hành, lại ;ập tức khiến anh thót tim.
"Chà, nó sẽ cất cánh 9 giờ 30 tối nay."
9 giờ 30? Cố Thành nâng chiếc đồng hồ Rolex trêи tay lên, kim đồng hồ đã chỉ 9 giờ, căn nhà của Cố lão gia gia lại ở một ngoại ô an tĩnh, còn nửa tiếng nữa, nếu hắn bay đến chỗ cô thì sợ cũng không kịp.
Hắn lập tức phân phó Phương Hành, "A Hành, mặc kệ cô sử dụng bao nhiêu tiền, dùng thủ đoạn gì, cô cũng nhất định phải khiến cho cái máy bay kia tới trễ hơn dự định! Để tôi đuổi kịp tới đó rồi nói!"
Trong lúc nói chuyện, hắn đã chạy như bay tới gara.
5 năm nay, khúc mắc Tần Hướng Vãn ra đi không từ mà biệt vẫn cứ lởn vởn trong lòng hắn, thật vất vả hôm nay mọi chuyện mới sáng tỏ, lần này hắn nhất định phải tự mình hỏi cô cho rõ ràng
"A Thành? Anh muốn đi đâu vậy?"
Một câu chặn hắn này phát ra từ trêи cầu thang.
Hôm nay tui hơi mệt nên xin khiếu bộ này hai chương nha :>> Sorry mọi người nhiều 😞
Cơ mà có ai ứng cử chức beta hông, tui hóng lắm rùi :<
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương