Chương 24: Bạn Trai Cũ Là Tổng Tài Ngạo Kiều

"Em làm sao?" Lâm Nhân Nhân nghe được lời chỉ trích nghiêm khắc của hắn, lại phải đối diện với ánh mắt tràn ngập sự hoài nghi của hắn, trong lòng đột nhiên nổi lên lửa giận, "Em vẫn luôn như vậy! Chỉ vì hôm nay Tần Hướng Vãn trở về, anh liền thấy em không vừa mắt? Có phải là anh nghĩ rằng em chỗ nào cũng không tốt bằng cô ta?"

Lạc Thanh Hoan cứ thế nổi bật mà lên sân khấu, khơi dậy lên sự mặc cảm tự ti sâu trong nội tâm của Lâm Nhân Nhân, đến nỗi khiến cho cô ta bây giờ giống như là một con nhím đầy sự phòng vệ, thấy ai là đâm người đó.

Đây chính là mục đích của Lạc Thanh Hoan, trước tiên là đánh sập tinh thần của đối phương, làm cho cô ta tự mình hỗn loạn.

Huống hồ việc cô phải làm bây giờ là khiến cô ta lên vị trí bạn gái cũ, phải xóa bỏ tận gốc Lâm Nhân Nhân ra khỏi trái tim của Cố Thành, cô mới có thể bảo đảm được khi Lâm Nhân Nhân trở thành bạn gái cũ của hắn, thì không có cách nào để ngóc đầu quay trở lại.

"Việc này không liên quan tới cô ta, em không cần phải để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này!" Quả nhiên, khi nghe được cô ta nói vậy, Cố Thành vô cùng không vui.

"A!" Lâm Nhân Nhân sầu thảm cười nhạt, cảm thấy rất nực cười, "Đến lúc này anh còn bênh vực cô ta, em mới là bạn gái của anh, anh lại ở nơi chốn đông người bao che tiện nhân kia! Sao anh không nói rằng cô ta thừa dịp lúc chúng ta sắp thông báo đính hôn lại tới phá hoại, rõ ràng chính là do tâm cô ta bất an!"

Nghe giọng nói quát tháo của cô ta, Cố Thành không thể tin được nữ nhân điên cuồng đầy nước mũi nước mắt trêи gương mặt lại chính là người vợ mà hắn nhận định.

Hắn đột nhiên phát hiện, mặc dù hắn đã yêu Lâm Nhân Nhân nhiều năm, nhưng dường như hắn vẫn chưa hiểu rõ hết cô ta, hoặc là nói, còn chưa có tiếp xúc với mặt xấu của cô ta.

Chẳng lẽ loại ngôn ngữ thô tục và hành vi thiếu văn hóa này, mới là gương mặt thật của cô ta? Vậy Lâm Nhân Nhân dịu dàng đáng yêu trước kia của hắn, toàn bộ đều là lớp ngụy trang của cô ta sao?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Cố Thành khó coi cực kỳ, hắn cảm thấy mình đã bị lừa dối rất nhiều, cô ta cư nhiên lại lừa hắn nhiều năm như vậy, rốt cuộc là do tâm cơ sâu bao nhiêu!

"Em thật là vô lý!" Hắn giật mạnh đôi tay đang ôm lấy mình ra, cũng không thèm để lại cho cô ta một cái nhìn, liền đã xoay người rời đi.

Hành động của hắn rất mạnh, khiến cổ tay của Lâm Nhân Nhân rất đau, cô ta phải kêu lên vì thống khổ, nhưng Cố Thành, người thường ngày quan tâm tới cô ta, một bước chân cũng không dừng lại, trong lòng cô ta cả kinh, tâm trí bỗng trở nên tỉnh táo.

Cô ta vừa làm chuyện gì! Chẳng phải là đã mắc lừa âm mưu của Tần Hướng Vãn, đẩy Cố Thành ra sao?

Sau khi hai bọn họ ở bên nhau, vẫn luôn tôn trọng nhau như khách, chưa từng cãi nhau bao giờ, và đây là lần đầu tiên mà Lâm Nhân Nhân thấy Cố Thành tức giận với cô ta.

Nghĩ đến ánh mắt chán ghét của hắn, cả người cô ta lại rùng mình một cái.

Không thể nào!

Lâm Nhân Nhân bước nhanh tiến lên, chặn ngang ôm lấy Cố Thành, lớn tiếng khóc, "Không! A Thành anh đừng đi, em sai rồi, là em đã nói bậy, anh đừng như vậy, đừng rời khỏi em, em chỉ có anh."

Nhưng Cố Thành vẫn đang rất tức giận, sao có thể dao động khi nghe lời xin lỗi của cô ta được, hắn trực tiếp quy hành vi của cô ta là có mưu đồ, muốn mềm nhẹ để hắn có thể tha thứ sao? Hắn còn lâu mới mắc mưu của cô ta!

"Buông tay!" Hắn lạnh lùng nói, ngữ khí lạnh lẽo đến nỗi khiến cho người ta cảm thấy run rẩy.

Lâm Nhân Nhân liều mạng mà lắc đầu, cô ta không chịu, Cố Thành trực tiếp bẻ tay cô ta ra, dùng sức ném ra, Lâm Nhân Nhân không có phòng bị gì, lập tức lền bị ngã xuống đất

Nhìn bóng lưng của hắn khuất dần, cách mình ngày càng xa, đáy lòng cô ta có một linh cảm mơ hồ, rằng mình sẽ mất hắn.

Lạc Thanh Hoan đang trốn ở ngoài cửa sổ nhìn được trò hay này, vừa lòng mà cười, sau đó liền nhanh chóng biến mất vào bóng đêm.