Chương 22: Bạn Trai Cũ Là Tổng Tài Ngạo Kiều

Tên bảo vệ bị khϊế͙p͙ sợ, anh ta theo Cố Thành nhiều năm như vậy, chưa từng nhìn thấy qua mặt này của vị tổng tài luôn ổn trọng bình tĩnh trước mặt, trong đầu nháy mắt trở nên trống rỗng, lắp bắp định lặp lại, nhưng lại có một thân ảnh nhỏ xinh bước nhanh đến, đánh gãy lời anh ta định nói.

"A Thành, làm sao vậy?" Lâm Nhân Nhân ở cách vách vừa nãy cũng nghe được giọng nói đột nhiên cất cao của Cố Thành, cô ta cho rằng đã xảy ra chuyện lớn gì, cho nên mới vội vàng qua đây xem.

Nhưng Cố Thành một chút tâm tư quan tâm đến cô đều không có, trong mắt chỉ còn có mỗi tên bảo vệ, hắn không nhịn được sốt ruột thúc giục nói: "Anh mau nói ra nhanh lên!"

"Tôi, tôi nếu không nghe lầm, hình như cô ấy đã nói là tạm biệt?" Vẻ mặt của tên bảo vệ trở nên hoảng sợ, thật cẩn thận, sợ nói sai gì rồi làm khiến hắn trở nên kϊƈɦ động.

Bất quá còn tốt, lần này khi Cố Thành nghe được hai chữ này, rõ ràng đã bình tĩnh hơn rất nhiều so với vừa rồi, nghe xong bảo vệ thuật lại lời nói của Lạc Thanh Hoan, hắn phải sững sờ một lúc.

Nhưng chờ đến khi bảo vệ lấy ra chiếc vòng cổ mà anh ta đào lên được từ gò đất, cảm xúc của hắn lại kịch liệt nổi gió, ánh mắt nhìn đăm đăm, cũng mặc kệ nó có dính phải bùn đất cùng cỏ dại hay không, hắn liền đoạt lấy nó.

"Ai nha A Thành, cái này dơ lắm." Lâm Nhân Nhân nhìn vết bẩn bám đầy trêи tay hắn, cầm khăn giấy định muốn lau, nhưng Cố Thành lại rụt tay lại.

Hắn tại sao lại tránh cô ta? Mí mắt của cô ta đột nhiên nhảy dựng, hồi chuông cảnh báo trong lòng kêu vang, chuyện này chắc chắn không hề có lợi đối với cô ta.

Chẳng lẽ là Tần Hướng Vãn?

Lâm Nhân Nhân cau mày bảo bối mà hắn cứ giữ khư khư trong tay, càng nghĩ cô ta càng cảm thấy đúng là như vậy.

Không thể không nói, đôi khi giác quan thứ sáu nữ nhân, thật sự là chuẩn đến đáng sợ.

Chiếc nhẫn này, là năm đó Cố Thành tự tay dành một tháng để mài giũa, nhân ngày sinh nhật của hắn, hắn liền ngỏ lời cầu hôn với Tần Hướng Vãn.

Bởi vì lúc ấy cả hai người đều còn nhỏ và chưa có sự cho phép của trưởng bối, cho nên hắn lại tìm một chiếc vòng rồi xuyên chiếc nhẫn vào đó, cho cô mang lên cổ, hắn nói rằng đợi đến lúc thích hợp, hắn sẽ tự mình đeo nó vào tay cô.

Thứ này đã đeo nhiều năm rồi, nhưng chưa để hắn chờ được, hắn liền không còn cơ hội này nữa....

Cố Thành không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cái vòng cổ kia, bàn tay cũng không thể kiềm nổi mà run lên bần bật, cả người đột nhiên mất đi sức lực mà ngã nhào xuống sofa.

"Thứ này, không phải vào ngày đó lúc mình chia tay với Tần Hướng Vãn, đã bị cô không hề lưu luyến mà ném xuống sông rồi sao, tại sao nó còn được ở trêи tay cô ta được?"

Hắn chính là bởi vì thái độ quyết liệt như thế của Tần Hướng Vãn, mới nhận định rằng cô vì ham vinh hoa phú quý mới bỏ mình mà đi. Nhưng khi thấy bảo vệ mang nó trở về với hắn, chẳng lẽ mọi chuyện không phải như vậy?

Thấy hắn vẫn luôn cứng đờ ngồi ở đó, nhìn vật trong tay mà không nhúc nhích, Lâm Nhân Nhân lo lắng cực kỳ, vội vàng tiến lên quan tâm nói: "A Thành anh có phải là thấy không thoải mái không?"

Cố Thành không giải thích với cô ta, vẫn như cũ ở trong thế giới riêng của mình.

Cô ta oán hận mà trừng mắt nhìn chiếc vòng cổ kia một cái, trong lòng mắng Tần Hướng Vãn một lúc, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể xoay người hỏi tên bảo vệ, "Người nói tạm biệt là ai? Chuyện này liên quan tới A Thành sao?"

Nào biết cô ta vừa dứt lời, Cố Thành lại đột nhiên thẳng tắp mà đứng lên, bước nhanh ra khỏi phòng hóa trang

"A Thành?" Lâm Nhân Nhân hoảng sợ, tay mắt lanh lẹ mà bắt lấy hắn, "Anh định đi đâu?"