Nụ cười này quá mức mỹ lệ, làm Lâm Nhân Nhân nháy mắt có chút đứng hình.
Trong lòng nảy lên một cổ cảm giác không ổn, nam nhân đều là thị giác tính động vật, nghe nói Cố Thành từ trước đó rất thích cô bạn gái cũ này, nhìn đến người này là mỹ nhân như vậy, hắn có thể hay không... Trong lòng Lâm Nhân Nhân càng lúc càng đi xuống.
Sương Sương thấy cô ta không có phản bác, tưởng cô ta đã bị làm cho tức giận, vội vàng nhảy ra, lời lẽ chính đáng mà chỉ trích Lạc Thanh Hoan, "Tần Hướng Vãn cô không cần lên mặt, rõ ràng cô mới là kẻ thứ ba phá hư cảm tình của người khác, cô bây giờ đã cướp lấy váy, còn muốn thế nào! Cô lại bắt nạt Nhân Nhân, cũng đừng trông cậy vào tôi làm tạo hình cho cô!"
Chủ nhân của cô còn chưa nói chuyện, cô nhảy tới làm gì! Lạc Thanh Hoan vô cùng cạn lời, các cô đúng là có trí tuệ thiểu năng, tiểu bạch hoa này mới có thể trên con đường này như cá gặp nướcvậy.
Cô liếc mắt nhìn Sương Sương một cái, không chút nào sợ hãi mà khẽ cười một tiếng, "Kia vừa lúc, tôi vừa lúc cũng không yên tâm đối với hành vi nghề nghiệp thường ngày của cô, vẫn là Lâm tiểu thư với cô tương đối hợp cạ."
Nếu đã đạt được mục đích không để Lâm Nhân Nhân có thể nổi bật, Lạc Thanh Hoan cũng lười đến tiếp tục dây dưa, dẫn theo chiến lợi phẩm rời đi, để lại hai người kia gương mặt trắng bệch một trận.
Một câu, đã hung hăng khiến hai người kia sụp đổ.
Cái này rõ rành rành là cô ta khinh thường Sương Sương, nhưng lại nhân tiện nói cô không xứng với loại tạo hình tiêu chuẩn này sao, Lâm Nhân Nhân ủy khuất cực kỳ, nhưng lại không thể quản, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà nhịn xuống trước.
Mà Sương Sương đương nhiên cũng không phải người thích nhường nhịn, liền xoay người báo lại cho Cố Thành.
Sau khi nghe đến đoạn Sương Sương nói "Cô ta giống hệt như cường đạo cướp lấy váy của Nhân Nhân, uy hϊếp chức nghiệp của tôi ở S quốc, bôi nhọ Lâm Nhân Nhân là tiểu tam", đáy mắt Cố Thành xẹt qua một tia tàn khốc.
An ủi Sương Sương vài câu, sau này để cô ta mua cho Nhân Nhân nhiều thứ quần áo giá trị hơn, rồi hắn rã rời mà tắt điện thoại, giơ tay ấn đầu, thở dài một hơi, "Tần Hướng Vãn, cô tại sao lại biến thành người như vậy?"
Trong giọng nói, là sự thất vọng không nên lời.
Mà lúc này Lạc Thanh Hoan, hoàn toàn không biết đã xảy ra cái gì, sau khi cô trang điểm xong thì tới biệt thự của Cố gia, nhưng lại bị ngăn ở ngoài cửa.
"Tôi được mời đến, tôi là Tần Hướng Vãn, các anh cư nhiên không để cho tôi vào? Có phải các anh muốn nghỉ làm hay không!"
Đám bảo vệ vẻ mặt khó xử, "Tần tiểu thư đừng nóng giận, nguyên nhân chính là vì ngài là Tần tiểu thư, mới không thể để ngài đi vào a."
Hiểu rồi, do Cố Thành sai bảo, làm cũng thật tốt.
Lạc Thanh Hoan cũng không dây dưa với đám bảo vệ nữa, đem một cái hộp tinh xảo trong tay giao cho bọn họ, "Được, tôi không vào, bất quá đây là món quà tôi mang đến Cố gia, anh giúp tôi đưa cho họ."
Không dự đoán được cô nói chuyện lại tốt như vậy, đám bảo vệ vốn đang lo lắng đề phòng lại hoan hỉ tiếp nhận hộp quà, rồi giống như bom hẹn giờ thật cẩn thận tiễn cô đi.
Đi đến chỗ không người, Lạc Thanh Hoan cởi giày cao gót ra, nhanh chóng đi một hẻm nhỏ tối tăm, tốc độ cực nhanh, giống như chưa bao giờ xuất hiện, cô tìm được một chỗ tường của Cố gia, mạnh mẽ mà trèo vào sau vườn hoa.
"Bạch bạch" Cô giống như chim yến nhẹ nhàng đứng lên trên mặt cỏ, vỗ bùn đất trên tay xuống, soái khí mà khịt cái mũi, "Hừ, còn muốn ngăn cản tôi? Quý cô này còn nhiều kinh nghiệm hơn các anh đấy."
Kéo lại váy, sửa sang lại tóc một chút, Lạc Thanh Hoan lại biến trở về đại tiểu thư cao ngạo ưu nhã, đi đến chỗ đại sảnh, không có nhìn đến chỗ sâu trong bụi cỏ, có một ánh mắt nóng rực.