"Chú Trần, thật ngại quá, cháu tắm xong cũng chưa đi đến phòng luyện võ nhìn qua. Vậy mà Trần khẩn lại ngủ ở trong này, thật sự rất xin lỗi, để mọi người lo lắng rồi." Trầm Mặc Tâm đóng cửa phòng luyện võ, giải thích với Trần Uyên Bác đang ngồi ở ghế sô pha gỗ.
"Không sao, không có việc gì. Xem ra hôm nay cháu làm cho con bé mệt muốn chết rồi. Thể lực của con bé này tốt như vậy, muốn khiến nó mệt đến nổi ngủ thϊếp đi thì thật sự không phải chuyện dễ dàng gì. Mặc Tâm, vừa rồi cháu nói có việc muốn nói với chú sao?"
Nghe được tin Trần Khẩn chỉ vì quá mệt mỏi mà ngủ say, Trần Uyên Bác thật sự rất ngạc nhiên, vậy mà cũng có ngày con khỉ con kia bị trị, quả là hiếm thấy.
"À, cháu muốn hỏi chú Trần, nếu có một ngày cháu đề cử Trần Khẩn vào ngành đặc chủng, chú có đồng ý để cô bé đi hay không?"
Bởi vì có quan hệ người nhà nên Thẩm Mặc Tâm cảm thấy nên hỏi rõ ràng thì tốt hơn. Nếu như Trần Uyên Bác không nỡ để cho Trần Khẩn tham gia đặc chủng, không nỡ để Trần Khẩn mạo hiểm tính mạng đi chấp hành nhiệm vụ. Cô chỉ có thể bỏ qua việc đào tạo Trần Khẩn, chỉ dạy nàng một ít võ thuật đơn giản, sau đó lại xem xét đến việc chọn người khác.
"Tiểu Khẩn có thể lọt vào đôi mắt tinh tường của cháu sao? Từ nhỏ chú đã dạy con bé không thể chỉ làm một chiến sĩ, một người lính mà là phải làm một quân nhân có linh hồn, có tư tưởng. Tuy rằng nàng không phải con gái ruột của chú, nhưng cũng là đứa trẻ do chú nuôi từ nhỏ đến lớn."
Thẩm Mặc Tâm rất ngạc nhiên, vậy mà Trần Khẩn lại không phải con gái ruột của Trần Uyên Bác.
"Trần Khẩn không phải con gái ruột của chú ạ? Vậy cô bé có biết không?"
"Đúng vậy, thật ra có rất nhiều người cũng biết, kể cả chính con bé cũng biết mình là con gái nuôi của chú. Nhưng đối với chúng ta, thân phận này không hề quan trọng, quan trọng là... chúng ta có tình thân hay không. Con bé là con gái bảo bối của chú, đối với con bé mà nói chú là một người cha không tốt, lão Từ là một người mẹ nghiêm khắc của con bé, còn cả một người em trai bướng bỉnh nữa, đây là một nhà bốn người của chúng tôi. Chỉ cần là chuyện con bé muốn làm thì chú nhất định sẽ ủng hộ, cho nên cháu phải hỏi ý kiến của con bé mới đúng. Chỉ cần con bé đồng ý thì không cần nghĩ đến bên phía mẹ con bé quá nhiều. Tiểu Khẩn từ nhỏ đã rất cố chấp, cũng rất chấp nhất, con bé đã muốn làm chuyện gì thì mẹ nó cũng không phản đối được."
"Chú Trần, có thể nói cho cháu nghe một chút về thân thế của Trần Khẩn hay không? Sau này cô bé là người mà cháu chọn để đào tạo, cho nên cháu muốn hiểu biết nhiều hơn về cô bé."
Thẩm Mặc Tâm chăm chú lắng nghe Trần Uyên Bác kể về thân thế của Trần Khẩn, đối với một đứa nhỏ biết có ơn tất báo,Thẩm Mặc Tâm càng thêm chắc chắn mình không nhìn nhầm người.
Thẩm Mặc Tâm đợi Trần Uyên Bác nói xong, cô không nghĩ nhiều mà trực tiếp đưa ra yêu cầu của mình.
"Chú Trần, phiền chú ngày mai tìm người giúp cháu dọn phòng của Trần Khẩn đến sát vách của cháu. Còn có bắt đầu từ ngày mai, Trần Khẩn phải theo cháu đến đội một, để cô bé sớm tiếp nhận huấn luyện của bộ đội đặc chủng. Cháu đã hỏi ý kiến của cô bé, chú có biết câu trả lời của cô bé là gì không? Tuyệt đối phục tòng mệnh lệnh, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ."
Trần Uyên Bác nở nụ cười khi nghe được câu trả lời như vậy. Trần Khẩn đang tự mình từng bước từng bước trở thành một quân nhân đủ tư cách.
Thẩm Mặc Tâm nghĩ thầm một chút, bổ sung thêm vấn đề cần quan tâm nhất là quân tịch của Trần Khẩn: "Còn về vấn đề quân tịch mà cô bé vẫn luôn thấp thỏm, chỉ cần cô bé có thể làm cho cháu vừa lòng, thì năm cô bé 18 tuổi, cháu sẽ giúp cô bé xử lý tốt. Chú Trần, đối với cách làm này của cháu, không biết chú có hài lòng hay không?"
Sao con cáo già Trần Uyên Bác này lại không hiểu ẩn ý trong lời nói của Thẩm Mặc Tâm cơ chứ. Thẩm Mặc Tâm là đang nói cho ông biết rằng cô biết rõ trong lòng ông suy nghĩ gì, và tại sao lại giao Trần Khẩn cho cô.
"Chú còn có cái gì không hài lòng cơ chứ? Tiểu Khẩn nguyện ý là tốt rồi. Nếu không có việc gì khác thì chú đi vào gọi Tiểu Khẩn trở về ngủ. Về chuyện mà cháu nói, ngày mai chú sẽ kêu người xử lý."
"À, bố trí cho cháu một cái máy tính, có thể kết nối với internet. Không phải cháu muốn dùng, mà là Trần Khẩn phải học cách sử dụng máy tính."
Thẩm Mặc Tâm nghĩ thầm còn phải dạy Trần Khẩn học sử dụng máy tính, học cách lên mạng tìm tòi tư liệu có ích cho mình, tốt hơn hết là giúp cô xử lý một ít công việc. Tuy rằng mình cũng có notebook chuyên dụng của quân đội nhưng Trần Khẩn là một cô nhóc ham học, nếu không tìm cho nàng một cái, về sau khẳng định mỗi ngày sẽ tranh giành máy tính với mình.
Không lâu sau đó đã có thể chứng mình quyết định này của Thẩm Mặc Tâm là có bao nhiêu sáng suốt, về sau mỗi ngày Trần Khẩn đều ngồi xổm ở phòng của cô. Trừ việc ra ngoài học tập, nàng đều ôm máy tính suốt không chịu đi. Đuổi Trần Khẩn trở về ngủ cũng đã trở thành một việc mỗi ngày Thẩm Mặc Tâm phải làm, cho đến khi Trần Khẩn rời xa cô, đi đến khu đặc chủng nhậm chức.
"Được, đều không thành vấn đề, nhưng máy tính thì chắc phải đợi một khoảng thời gian. Chắc cháu cũng biết, máy tính quân dụng đều cần phải nộp đơn xin, cho nên..."
"Vâng, cái này cháu hiểu được, dù sao bây giờ cháu cũng chưa dạy cô bé, chẳng qua là chuẩn bị trước thôi." Trong lòng thầm nói, lại muốn cháu đi hối thúc giúp chú à, cháu không bị chú lợi dụng đâu.
"Ha ha, hiểu được là tốt rồi, chú đi gọi Tiểu Khẩn về nhà." Trần Uyên Bác vừa mới đứng dậy đi tới cửa phòng luyện võ, Trần Khẩn tự mình mở cửa, xoa cặp mắt mơ mơ màng màng đi tới.
"Xin lỗi giáo quan, em ngủ quên mất. A, cha, tại sao cha lại ở đây? Cha tìm giáo quan có việc sao?"
Ách, chẳng lẽ lúc nàng mở cửa, nàng không thấy Trần Uyên Bác đứng ở cửa sao?
"Không có việc gì, trở về ngủ đi, tôi đã nói rõ chuyện của em với chú Trần rồi. Bắt đầu từ ngày mai em đi theo tôi, buổi sáng tới gõ cửa trước năm rưỡi, hiểu chưa?"
"A, vâng, giáo quan ngủ ngon."
"ừm, Chú Trần, ngủ ngon." Thẩm Mặc Tâm có thể không cần chúc ngủ ngon với Trần Khẩn, nhưng phải chúc ngủ ngon với Trần Uyên Bác, bởi vì ông là người lớn tuổi hơn mình, hơn nữa bây giờ còn là cấp trên của mình.
Nhìn thấy Trần Khẩn còn đang mơ mơ màng màng bị Trần Uyên Bác lôi ra cửa, Thẩm Mặc Tâm khóa cửa cẩn thận. Xoay người nhìn thấy cửa phòng luyện võ không đóng, lúc cô chuẩn bị bước đến đóng cửa thì phát hiện một vấn đề không thích hợp.
Nơi mà vừa nãy Trần Khẩn nằm lại có vệt nước, cô đi qua sờ một chút. Đây không thể nào là mồ hôi của Trần Khẩn. Xem ra khi nãy Trần Khẩn đã tỉnh dậy, hơn nữa còn nghe được đoạn đối thoại của cô và Trần Uyên Bác. Như vậy... rốt cuộc là chuyện gì làm cho nàng không nhịn được mà rơi nước mắt? Không nghĩ tới nội tâm của Trần Khẩn lại mẫn cảm như vậy, xem ra về sau lúc mình nói chuyện phải suy xét cẩn thận một chút.
Sáng sớm hôm sau,, Trần Khẩn lại vui vẻ chạy đến cửa phòng Thẩm Mặc Tâm. Nàng không biết tối hôm qua mình không nhịn được mà rơi nước mắt đã bị Thẩm Mặc Tâm phát hiện. Nàng vui vẻ gõ cửa phòng Thẩm Mặc Tâm.
Thẩm Mặc Tâm mặc một bộ chế phục ngụy trang đi ra mở cửa. Cô không để cho Trần Khẩn vào cửa mà khóa cửa.
"Tìm một nơi trống trải, tốt nhất là một nơi yên tĩnh hơn, không có bất cứ ai quấy rầy."
Thẩm Mặc Tâm vừa chuyển tới ngày hôm qua, vẫn chưa quen với địa hình nơi này, chỉ có thể để cho một người quen thuộc nơi này như Trần Khẩn tìm một nơi yên tĩnh.
"Vâng, giáo quan đi theo em."
Trần Khẩn vừa dẫn đường vừa làm hướng dẫn viên du lịch tạm thời, giới thiệu đại khái cho Thẩm Mặc Tâm về phân bố địa hình của nơi đóng quân.
Tiểu liên đội của Trần Uyên Bác có thể thuận lợi mở rộng thành quân đoàn, ngoại trừ năng lực lãnh đạo xuất sắc của bản thân, còn có sự âm thầm giúp trợ của nhà họ Thẩm. Điểm mấu chốt chính là nơi đóng quân của liên đội nằm ở sườn núi, nên mới có thể chậm rãi mở rộng quy mô của liên đội. Ban đầu đội một và đội hai chỉ được huấn luyện ở sườn núi, hiện tại đã chuyển vào trong núi. Đã không còn là đội một và đội hai mà là trung đội một và trung đội hai rồi. Nhưng Trần Uyên Bác đã quen gọi là đội một và đội hai, bởi vì từ lâu cả hai đội đã không còn là phân đội nhỏ nữa. Nhưng trên danh nghĩa thì vẫn luôn là phân đội nhỏ, nhưng thật ra đã thành đội hình trung đội từ lâu rồi.
Vì sao vẫn không có ai phát hiện? Bởi vì đa số lính xuất binh từ đội ngũ của Trần Uyên Bác đều do các đồng đội đang nhậm chức trong quân khu lớn lén đưa đến nhờ ông huấn luyện giúp. Đương nhiên những người được đưa tới đều là những binh lính tinh nhuệ, nếu không Trần Uyên Bác chắc chắn sẽ không nhận.
Trần Khẩn dẫn Thẩm Mặc Tâm đi tới chân núi: "Giáo quan, chị thấy nơi này như thế nào? Mỗi sáng binh lính đều huấn luyện ở sân tập, cũng sẽ không đến nơi này."
Hôm qua ngồi ở trên xe, Thẩm Mặc Tâm đã nhìn thấy ngọn núi tự nhiên này. Cô rất thích cảnh vật thiên nhiên ở đây. Tuy nhiên cô biết ngọn núi này chỉ ngụy trang cho căn cứ huấn luyện đặc biệt của Trần Uyên Bác mà thôi. Nhưng bây giờ xem ra Trần Uyên Bác cũng không phá hư cảnh sắc vốn có của nó. Đây là một ngọn núi hùng vĩ, màu xanh biếc tinh khiết của ngọn núi ở trong mắt Thẩm Mặc Tâm lại mê người như vậy, làm cho người ta muốn đến gần.
Hiện tại đang ở chân núi mà trong lòng Thẩm Mặc Tâm đã bắt đầu say mê, bắt đầu hướng về ngọn núi sâu thẩm, rậm rạp này.
"Ừm, không khí nơi này không tệ lắm, không khói bụi mù mịt như ở thành phố. Haiz, hiện tại muốn tìm một nơi như vậy thật sự không nhiều lắm. Việc phá rừng bừa bãi và tình trạng gây ô nhiễm môi trường của con người đang dần phá hủy một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp như vậy."
Giọng nói tràn đầy thương xót cùng biểu tình thương cảm như vậy, khiến cho gương mặt lạnh như băng của Thẩm Mặc Tâm có một cảm giác khiến người ta đau lòng. Vẻ mặt này không nên xuất hiện trên gương mặt của cô, cô có thể thờ ơ, có thể nhạt nhẽo, có thể lạnh lùng nhưng không thể có loại thương cảm này.
Trần Khẩn nhìn sự thương cảm trên gương mặt xinh đẹp này, tâm tình của nàng có chút phức tạp, đây không phải là biểu cảm mà một giáo quan nên có. Tuy rằng mới quen biết một ngày, nhưng giáo quan đã có một vị trí nhất định ở trong lòng nàng. Cả quân đoàn đều yêu thích nàng, nuông chiều nàng, trong lòng nàng cũng rất rõ ràng. Nhưng cảm giác mà giáo quan mang đến cho nàng lại không giống như vậy, đó là một sự công nhận.
Mọi người yêu thích nàng là bởi vì sức hấp dẫn của nàng, nhưng thứ giáo quan nhìn trúng lại là tài năng của nàng. Hơn nữa giáo quan này còn là một người lạnh lùng kiêu ngạo, có thể được sự công nhận và khẳng định của cô, Trần Khẩn cho rằng đó là một chuyện rất khó có được, là một chuyện đáng được kiêu ngạo.
Thẩm Mặc Tâm lấy lại tinh thần, sao mình lại lộ ra biểu tình thương cảm này chứ, hơn nữa lại còn ở trước mặt một cô nhóc mà cô mới chỉ quen biết được một ngày. Chẳng lẽ là bởi vì tâm hồn đơn thuần, sạch sẽ ngay bên cạnh này khiến mình không thể sinh ra tâm lý phòng bị với nàng hay sao. Có thể biểu lộ toàn bộ sự chân thật từ đáy lòng mình một cách tự nhiên như vậy ở trước mặt nàng hay sao?
"Trần Khẩn, biết đánh Thái Cực Quyền chính tông không?"
Câu hỏi của Thẩm Mặc Tâm làm cho Trần Khẩn cảm thấy buồn bực, cái gì mới được gọi là Thái Cực Quyền chính tông chứ?
"Trước đây em có học qua với các chú, nhưng mà... Không có kiên nhẫn luyện, cảm thấy không có hứng." Giọng nói càng lúc càng nhỏ, nếu giáo quan hỏi như vậy thì khẳng định là Thái Cực Quyền rất quan trọng đối với cô.
"Ha ha, đó là bởi vì lúc em đánh quyền em không phối hợp chính xác phương pháp hít thở. Nhưng cũng không thể trách em, đây là bí kíp riêng của mỗi người học võ. Dù các chú binh lính yêu thương em như thế nào thì cũng không thể dạy em khi chưa được sự đồng ý của gia tộc hoặc sư phụ họ.
Thẩm Mặc Tâm cười rất vui vẻ, tòa núi băng đột nhiên tan chảy lộ ra hơi thở ấm áp của mùa xuân. Cho dù Trần Khẩn là người miễn dịch với vẻ đẹp của Thẩm Mặc Tâm nhưng cũng không nhịn được mà nhìn đến ngây người. Thật sự rất đẹp, rất mê người, thật sự rất... cuốn hút, Trần Khẩn có một loại xúc động, nàng rất muốn đi sờ khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Thẩm Mặc Tâm.
"Nhìn cái gì hả? Ngốc rồi à?" Thẩm Mặc Tâm chỉ thấy Trần Khẩn đang ngây ngốc nhìn mình, cô vẫn chưa nhận ra là do nụ cười của mình đã hấp dẫn Trần Khẩn. Cô còn quay đầu lại nhìn liếc mắt một cái, sau lưng không có chuyện gì thú vị cả.
"Giáo... giáo quan, chị cười đẹp quá." Trần Khẩn ấp a ấp úng nói ra những lời này, nàng cảm thấy quá mất mặt. Không phải giáo quan chỉ cười một chút thôi sao, mình lại có thể xem tới ngốc như vậy.
"Không được nói với người khác là tôi cười, có nghe hay không." Thẩm Mặc Tâm thật không ngờ nụ cười của mình có thể mê đảo Trần Khẩn. Trước mặt người ngoài cô rất ít cười. Chỉ có khi ở bên cạnh sư phụ và ông nội, cô mới có thể nở nụ cười không kiêng nể gì cả. Cô cũng rất buồn bực, vậy mà lại có thể mê đảo một cô nhóc. Xem ra về sau ở trước mặt người khác càng không thể cười. Xem ra cô vẫn phải tiếp tục duy trì danh hiệu tòa núi băng này.
"Chị cười lên xinh đẹp như vậy, vì sao lại không cười nhiều hơn? Còn có vì cái gì không thể nói với người khác? Ngay cả cha em cũng không thể nói sao?" Trần Khẩn cảm thấy không hiểu, không phải việc tốt đẹp như vậy nên chia sẻ cùng mọi người sao?
"Số hiệu 103846."
"Có mặt." Trần Khẩn nghe Thẩm Mặc Tâm đột nhiên hô lên số hiệu của mình, tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng nàng vẫn làm theo phản xạ có điều kiện, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng thẳng tắp.
"Không được nhắc tới chuyện tôi vừa cười với bất cứ kẻ nào, đây là mệnh lệnh." Thẩm Mặc Tâm biết Trần Khẩn là một người rất có kỷ luật, rất tuân thủ quy định của quân đội, cô lười giải thích với nàng nhiều như vậy, trực tiếp hạ mệnh lệnh là được rồi. Trần Khẩn khẳng định sẽ tuân theo mệnh lệnh của cô. Thẩm Mặc Tâm chắc chắn như vậy.
"Dạ, giáo quan." Thấy chưa, đứa nhỏ này thật sự rất nghe lời.
"Được rồi, thả lỏng thân thể, tôi dạy em cách đánh Thái Cực quyền chính tông. Còn nữa, không có sự cho phép của tôi thì không được dạy bất luận kẻ nào. Tôi dạy cho em phương pháp hít thở. Đây cũng là mệnh lệnh, có nghe không."
"Dạ, giáo quan."
Một giáo viên có tâm, một học trò có năng lực, hai người đã bắt đầu cuộc sống vừa là thầy trò vừa là bạn bè.