- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Màu Xanh Mê Hoặc
- Chương 11: Thất vọng
Màu Xanh Mê Hoặc
Chương 11: Thất vọng
Cuối cùng xe chuyên dụng của Thẩm Mặc Tâm đã tới, cô không cần ngày nào cũng phải chờ xe của căn cứ tới đón nữa.
Xe của cô không phải do Trần Uyên Bác điều phối cho, mà là nhà họ Thẩm cố ý đặt cho cô một chiếc Hummer quân dụng theo yêu cầu. Hay rồi, đôi mắt của nhóc con nào đó lại bắt đầu tỏa sáng, xe oai phong như vậy, so với xe Jeep bộ đội còn oai phong hơn nhiều. Nàng sờ qua sờ lại trong xe, nhưng mà không đυ.ng đến chỗ ghế lái, bởi vì nàng không biết lái xe.
Thẩm Mặc Tâm đứng bên ngoài xe nhìn cô nhóc này, thấy nàng đã ngồi vào tay lái phụ, sau đó nhìn mình bằng vẻ mặt chờ mong.
"Em lái hay là tôi lái?" Thẩm Mặc Tâm lắc lắc chìa khóa xe trong tay, cố ý dụ dỗ Trần Khẩn.
Trần Khẩn rất muốn nói để cho em tới lái, đáng tiếc nàng chưa từng học, bởi vì nàng vẫn chưa đủ mười tám tuổi, Trần Uyên Bác hạ lệnh không cho bất luận kẻ nào dạy nàng.
Nhìn vẻ mặt không nỡ lại rất chờ mong của Trần Khẩn: "Ai ôi!!!, hóa ra em không biết lái xe."
"Cha nói em chưa thành niên, không thể học lái xe." Trần Khẩn nhìn thấy trong mắt Thẩm Mặc Tâm cố ý toát ra vẻ cười nhạo, mặt nàng đỏ ửng giải thích, không phải mình không muốn học, là không được phép học.
Thẩm Mặc Tâm không nghĩ tới Trần Uyên Bác lại nghiêm khắc với Trần Khẩn như thế, không có quân tịch không cho nàng vào đội một, không thể học bắn súng, chưa trưởng thành không cho học lái xe. Dường như lúc mình mười lăm tuổi sư phụ đã dạy mình lái xe, chưa từng để ý nhiều như vậy.
Trần Khẩn lại có thêm một kỹ năng cần học tập, chính là lái xe, cũng chỉ có Thẩm Mặc Tâm mới dám bỏ qua Trần Uyên Bác mệnh lệnh. Bởi vì Trần Khẩn là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Thẩm Mặc Tâm, Trần Khẩn cần học cái gì là do Thẩm Mặc Tâm quyết định. Trần Uyên Bác ném Trần Khẩn cho Thẩm Mặc Tâm, vậy chính ông cũng không thể can thiệp vào quyết định của Thẩm Mặc Tâm, trong lòng Trần Uyên Bác rất rõ điều này.
Lại thêm một điểm của Thẩm Mặc Tâm khiến Trần Khẩn phải hâm mộ, nàng hâm mộ nhất vẫn là súng chuyên dụng Desert Eagle của Thẩm Mặc Tâm. Desert Eagle của Thẩm Mặc Tâm là quà của Thẩm Quốc Cường tặng lúc cô tiến vào bộ đội đặc chủng, đáng tiếc là sau khi ông nội của cô yêu cầu cô rời khỏi đội, cô không còn cơ hội sử dụng lại. Hiện tại hai người có phòng luyện súng riêng, Trần Khẩn mới được biết hóa ra súng của Thẩm Mặc Tâm lại oai phong như vậy.
Nhìn nhìn khẩu 92 phổ thông của mình (có lẽ là khẩu bán tự động QSZ-92 vẫn được sử dụng từ 10 năm trước đến nay trong quân đội TQ), mỗi lần Trần Khẩn nhìn thấy Thẩm Mặc Tâm cầm Desert Eagle, ánh mắt của nàng không phát ra ánh sáng màu đỏ mà là màu xanh, không cần nghĩ cũng biết nàng hâm mộ đến cỡ nào.
Hiện tại mỗi ngày Trần Khẩn muốn tới đội một để huấn luyện, muốn học lái xe, muốn luyện tập bắn súng, buổi tối còn muốn cùng Thẩm Mặc Tâm tiến hành huấn luyện thực chiến. Tuy vậy, mỗi tối nàng còn muốn ở lại trong phòng Thẩm Mặc Tâm, không chịu trở về phòng ngủ, bởi vì nàng muốn lên mạng tìm tư liệu.
Thẩm Mặc Tâm không thể không bội phục tinh lực dồi dào của nàng, mỗi ngày làm nhiều chuyện như vậy, buổi sáng vẫn có thể tới đây gõ cửa phòng cô đúng 5 giờ rưỡi, hai người cùng đến chân núi tập thái cực quyền.
Trần Khẩn chăm chỉ như vậy, cố gắng như vậy, hơn nữa tố chất thân thể cũng không tệ, lại còn có khả năng lĩnh hội nữa, Thẩm Mặc Tâm càng ngày càng hài lòng với nàng.
Thẩm Mặc Tâm và Trần Khẩn huấn luyện thực chiến cũng càng ngày càng tốn công sức, bởi vì Trần Khẩn càng ngày càng giảo hoạt, chiêu thức bình thường đã không còn dùng được với nàng.
"Tiểu Khẩn, nếu có một ngày em có thể đánh trúng tôi một đòn, về sau cũng không cần gọi tôi là giáo quan nữa." Thẩm Mặc Tâm đứng bên cạnh Trần Khẩn đang mệt đến mức nằm úp sấp ở trên nệm, khe khẽ nói ra những lời này.
"Vâng, em sẽ cố gắng. Giáo quan, chị đi tắm rửa đi, em nghỉ ngơi một chút rồi lên mạng xong sẽ trở về đi ngủ."
Mệt thành như vậy nhưng nàng vẫn không quên muốn lên mạng, nếu như không phải là mỗi ngày Thẩm Mặc Tâm nhìn nàng đều là đang xem trang web quân sự, khẳng định Thẩm Mặc Tâm đã dùng ba chưởng đánh nàng văng ra rồi. Nói được rất êm tai là "em lên mạng xong sẽ trở về đi ngủ", ngày đó chẳng phải là bị tôi đuổi ra cửa sao.
Thẩm Mặc Tâm đi tắm rửa, Trần Khẩn nghỉ ngơi xong thì ngồi dậy lên mạng. Hôm nay phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể khiến giáo quan nói cho nàng biết tên súng là Desert Eagle, nàng muốn đi tìm tư liệu.
Thẩm Mặc Tâm đi ra thì nhìn thấy Trần Khẩn dùng vẻ mặt thèm thuồng mà nhìn màn hình máy vi tính, ôi, nàng thật đúng là vô cùng thích súng lục của mình.
"Tiểu Khẩn, trước khi em rời khỏi bộ đội để đến đội đặc chủng, nếu em có thể trúng liên tục mười phát, tôi sẽ suy xét...."
"Tặng súng lục của chị cho em sao?" Trần Khẩn nóng vội bắt lấy lời nói của Thẩm Mặc Tâm, khá tốt hiện tại chỉ hai người các nàng, Thẩm Mặc Tâm sẽ không so đo với nàng. Nếu không phải vậy thì... Tội chết có thể miễn, tội sống khó có thể tha.
"Tặng em một khẩu hoàn toàn mới, cây súng này là lúc tôi vào đội đặc chủng, cha đã tặng cho tôi, không thể đưa em. Còn có, không được cướp lời của cấp trên, tôi không so đo với em, nhưng không có nghĩa là người khác không so đo."
Thẩm Mặc Tâm biết rõ là vì nóng vội cho nên Trần Khẩn mới cướp lời, kỳ thật cô cũng không phải rất để trong lòng, chỉ là không thể để cho Trần Khẩn dưỡng thành thói quen này. Bởi vì có một ngày nàng sẽ rời khỏi mình, không phải mỗi ai cũng có thể bồi dưỡng tài năng cho nàng, đi bảo vệ nàng như mình.
"Vâng, giáo quan, em biết sai rồi, cam đoan không có lần sau."
Nơi đóng quân nghênh đón một đợt tân binh đến, đám ma cũ có người chọn xuất ngũ, có người chọn đến quân khu tiếp tục kiếp sống quân lữ.
Vào đợt đặc huấn tân binh hàng năm, căn cứ đặc chủng đều sẽ phái một người giáo quan xuống núi, tiến hành khảo sát đối với tân binh. Nhìn nhìn có phải tân binh có thể bồi dưỡng hay không, có thể bổ sung thành phần chính cho căn cứ đặc chủng.
Vốn là không có chuyện của Thẩm Mặc Tâm, bởi vì ai cũng sẽ không phái nàng đi khảo sát. Ánh mắt của cô chủ nhà họ Thẩm rất tốt, nhưng thân phận của cô đặt ở nơi nào, làm sao có thể bảo cô đi làm mấy chuyện khổ sai này chứ.
Không dám phái cô đi xuống, tuy nhiên thật ra cô lại tới đây yêu cầu muốn đi một lần, nhưng lại muốn dẫn cả Trần Khẩn cùng đi. Trần Bá Trung không rõ mục đích của Thẩm Mặc Tâm, nhưng cô muốn làm như thế thì khẳng định cũng có đạo lý của mình, nên đành để cho cô dẫn Trần Khẩn cùng đi khảo sát tân binh.
Thẩm Mặc Tâm nói đi khảo sát tân binh là thứ yếu, cô muốn khảo sát Trần Khẩn mới là chủ yếu. Thời gian dạy bảo Trần Khẩn cũng đã gần một năm, một người học võ thuật mới có thể nhanh chóng phân biệt xem liệu những người khác có phải là cao thủ hay không.
Tuy rằng không phải mỗi người từng học võ đều tham gia lao dịch của tân binh, có một bộ phận được trực tiếp tuyển dụng vào quân đội. Nhưng đây chỉ là một bộ phận cực nhỏ, còn có một ít là đến trường quân đội để học tập, nếu xuất ngũ với thành tích ưu tú thì đều trực tiếp lên cấp bậc sĩ quan.
Nhưng không phải mỗi người đều có thể đến trường quân đội, một bộ phận lớn vẫn vào bộ đội để đi lính, đi từ tầng dưới lên. Mà Thẩm Mặc Tâm dẫn Trần Khẩn đến chính là muốn xem nàng có thể phân biệt người bình thường và người từng luyện võ hay không.
Có lẽ hiện tại khảo sát nàng có hơi sớm, nhưng Thẩm Mặc Tâm vẫn muốn biết liệu nàng có phát hiện ra chút nào chưa. Ánh mắt cũng là do luyện nên được, mỗi ngày nàng đi theo mình, đi theo một đám bộ đội đặc chủng võ nghệ tinh xảo, có thể nhìn ra bao nhiêu điểm khác biệt.
Hôm nay Thẩm Mặc Tâm khai ân, để Trần Khẩn lái xe xuống núi, đường núi gập ghềnh cũng là một phương thức khảo sát. Lá gan Thẩm Mặc Tâm rất lớn, để một người mới học lái xe được mấy tháng là Trần Khẩn lái xe xuống núi, cô không sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao? Lá gan Trần Khẩn cũng rất lớn, Thẩm Mặc Tâm để nàng lái xe xuống núi, nàng một chút áp lực tâm lý đều không có.
Cuối cùng hai người đã an toàn trở lại nơi trú quân dưới núi, Trần Khẩn trực tiếp lái xe đến cạnh thao trường đặc huấn tân binh. Kiếm Hiệp Hay
Hai vị nữ binh mặc trang phục ngụy trang đặc chủng bỗng nhiên xuất hiện ở thao trường, chưa kể đến tướng mạo như thế nào thì đó cũng là một việc thật hấp dẫn người. Chớ đừng nói chi là trong đó có một vị tuyệt đối là cấp bậc mỹ nữ, mặc dù mọi người chỉ thấy mặt bên nhưng cũng có thể nhìn ra vị mỹ nữ kia tuyệt đối là một mỹ nữ vô cùng lạnh lùng, nhưng điều này không chút nào ảnh hưởng đến cảnh đẹp ý vui mà cô mang đến.
Cô nhóc đi bên cạnh cô thì bi kịch hơn, bởi vì ánh mắt đều bị cô hấp dẫn hết cả rồi. Cũng không phải nói cô nhóc kia không đẹp, coi như là lông mày đen đôi mắt đẹp, có màu da khỏe khoắn, nhưng đứng bên cạnh vị mỹ nữ lạnh lùng kia thì thật sự không có gì đáng xem.
Nếu chỉ nhìn mình nàng thì... trên mặt nàng có ánh mặt trời sáng lạn, dáng tươi cười khỏe mạnh, cũng vô cùng hấp dẫn người. Đáng tiếc ở bên cạnh mỹ nữ lạnh lùng thì hoàn toàn là lá xanh làm nền cho hoa hồng.
Nghe nói quân doanh này không có nữ binh mà, sao lại đột nhiên xuất hiện hai vị nữ binh mặc trang phục ngụy trang một lạnh một nóng thế này, đây cũng là một việc rất thần kỳ. Hơn nữa vị mỹ nữ lạnh lùng kia giống như có cấp bậc rất cao, cô nhóc như ánh mặt trời đi sau lưng cô, hơn nữa tổng chỉ đạo viên trên đài cũng chạy xuống nghênh đón.
Mỹ nữ lạnh lùng chỉ là có chút gật đầu một cái, trực tiếp đi lên đài. Ngược lại cô gái như ánh mặt trời lại cung kính chào theo nghi thức quân đội, chỉ đạo viên trưởng còn vỗ bờ vai của nàng một cái, dáng vẻ giống như rất thân thiện.
Mọi người cũng chỉ có thể nhìn đến đây, bởi vì mấy vị chỉ đạo viên bắt đầu nổi giận vì bọn họ không tập trung tinh thần để huấn luyện, các tân binh bị phân tán tinh thần lập tức hoàn hồn, tập trung huấn luyện.
Chỉ đạo viên ở đây biết rõ bộ đội đặc chủng căn cứ trên núi sẽ phái người đến khảo sát tân binh, chỉ là không nghĩ tới sẽ là Thẩm Mặc Tâm dẫn theo Trần Khẩn tới đây. Ngay cả bọn họ cũng sửng sốt một chút, đương nhiên bọn họ không phải là bởi vì khuôn mặt đẹp của Thẩm Mặc Tâm mà nhất thời thất thần, mà là tại sao lại là cô tới đây, cô có tiêu chuẩn hà khắc như vậy, liệu những tân binh này có thể đạt tiêu chuẩn?
"Trần Khẩn, cẩn thận nhìn cho rõ ràng, một hồi sau báo cáo cho tôi nghe phát hiện của em." Thẩm Mặc Tâm ngồi ở trên ghế, bưng ly trà mà Trần Khẩn đưa cho ở trong tay, dùng ánh mắt lạnh lùng và nghiêm nghị dò xét các tân binh đang huấn luyện dưới đài.
"Em chọn? Em... Không có nhãn lực tốt như giáo quan." Trần Khẩn tự mình biết rõ, cũng không có vì lời nói của Thẩm Mặc Tâm mà kiêu ngạo đứng lên.
"Ừm... Ý kiến của em cũng chỉ tham khảo mà thôi."
Trần Khẩn là một đứa trẻ thông minh lanh lợi, nàng có thể nghe hiểu ý tứ của Thẩm Mặc Tâm, cho nên Thẩm Mặc Tâm không nói rõ ra.
Cũng không phải tất cả tân binh đều không biết hai vị nữ binh mặc trang phục ngụy trang đến đây làm gì, cho nên có một nhóm người huấn luyện so với vừa rồi còn chăm chỉ hơn rất nhiều, tận lực muốn khiến các nàng chú ý.
"Trần Khẩn, trước kia em cũng huấn luyện như vậy sao?" Thẩm Mặc Tâm nhìn xem những tân binh này huấn luyện, lông mày của cô hơi nhíu lại.
"Đúng vậy, giáo quan." Giáo quan hỏi nàng vấn đề này, chẳng lẽ là...
"Giáo quan, chị chưa từng trải qua những huấn luyện này sao ạ?"
"Tôi cũng cần sao?" Thẩm Mặc Tâm ở trước mặt người ngoài vẫn luôn tỏ ra rất lạnh nhạt, rất nghiêm khắc, Trần Khẩn cũng đã quen với giọng nói lãnh đạm này của cô rồi.
Trần Khẩn không có trả lời, nàng biết mình lại hỏi một vấn đề ngu ngốc, nàng tiếp tục quan sát tân binh phía dưới.
Vốn dĩ tân binh huấn luyện chưa từng lâu như vậy, nhưng mà bởi vì Thẩm Mặc Tâm vẫn ngồi ở trên đài nên vẫn một mực tiếp tục. Cô không có hạ lệnh dừng lại, chỉ đạo viên trưởng bên cạnh cũng không dám hô dừng lại.
Cho đến khi rất nhiều tân binh kiên trì không nổi, mệt lả mà nằm rạp trên mặt đất, Thẩm Mặc Tâm mới nhẹ nhàng nói với chỉ đạo viên trưởng bên cạnh mấy câu.
"Còn đứng đấy à, cho bọn họ nghỉ ngơi một giờ. Ăn xong cơm trưa, rửa sạch sẽ, đến phòng dạy võ chờ tôi."
Nói xong cô ngồi dậy dẫn theo Trần Khẩn rời khỏi, các nàng trở lại chỗ ở của Thẩm Mặc Tâm. Thẩm Mặc Tâm kêu Trần Khẩn đi nhà ăn lấy cơm, cô không muốn đi nhà ăn tham gia náo nhiệt. Trần Khẩn cũng không ngốc như vậy, hiện tại đi nhà ăn không biết phải xếp hàng dài tới chừng nào. Nàng trực tiếp về nhà, cướp cơm trưa của Trần Uyên Bác.
"Tiểu Khẩn, nói một chút về phát hiện của em trong ngày hôm nay." Ở nơi riêng tư Thẩm Mặc Tâm cũng gọi là Tiểu Khẩn, chỉ có ở bên ngoài cô mới có thể gọi tên thật của Trần Khẩn.
"Em thấy, đại đa số đều mệt mỏi đến nỗi gục xuống." Trần Khẩn đỏ mặt, dáng vẻ có chút xấu hổ.
"Ha ha, không sao. Nhưng rất nhiều người nhìn không hợp ý lại là thật sự, nhìn tình huống buổi chiều rồi nói sau."
Nhưng mà khảo sát võ thuật buổi chiều, nhóm chỉ đạo viên cố ý đứng ngoài quan sát lại có chút không biết nên khóc hay cười. Rốt cuộc là Thẩm Mặc Tâm quá mức mạnh mẽ, hay là các tân binh thật sự không chịu nổi một kích?
Thẩm Mặc Tâm chỉ là yên tĩnh đứng ở trung tâm nệm êm, những tân binh được gọi là xuất thân từ gia tộc võ thuật lại không có lấy một người dám lên trước. Thẩm Mặc Tâm rất thất vọng, thật sự rất thất vọng, các người tốt xấu gì cũng là đàn ông mà, ngay cả Trần Khẩn mười tám tuổi cũng không bằng?
Thẩm Mặc Tâm cười nhạo hừ lạnh một tiếng, kí©h thí©ɧ đến lòng tự trọng của các tân binh. Rốt cuộc có người dám đứng lên, đứng ở trước mặt Thẩm Mặc Tâm.
"Giáo quan, xin chỉ giáo."
Thể trạng của tên tân binh này nhìn qua cũng khá đó, xem như là người khiến Thẩm Mặc Tâm còn tương đối hài lòng.
Kết quả là tên tân binh này vừa mới đi đến đã bị Thẩm Mặc Tâʍ ѵậŧ ngã một cái, tay trật khớp, người cũng ngã đến nỗi ngất đi.
Cằm của nhóm chỉ đạo viên đều suýt rớt cả xuống, chuyện này... Điều này cũng quá "trâu bò" rồi. Bọn họ cả đám nhìn về phía Trần Khẩn, người mà mỗi buổi tối đều thực chiến cùng Thẩm Mặc Tâm, Tiểu Khẩn, một năm nay nàng vượt qua như thế nào vậy? Là Thẩm Mặc Tâm đang cố ý ra oai, hay bình thường lúc huấn luyện, cô đều dùng sức lực lớn như vậy?
Trần Khẩn cũng ngây ra một lúc, không thể nào, giáo quan mới ra sức lực lớn bao nhiêu, thế này mà cũng không chịu nổi?
"Haiz, ngay cả vật ngã cơ bản cũng không thể bảo vệ tốt chính mình, chỉ mới thêm chút sức mà đã không chịu được. Lẽ nào thật sự chính là đời này không như đời trước, giới võ thuật thật sự sắp không còn người kế tục hay sao? Trần Khẩn, em lên đây đi, chính mình ước chừng."
Thẩm Mặc Tâm không muốn giao đấu với tân binh nữa, cô quả thật lo lắng rằng mình ra tay quá nặng, làm bị thương thì không nói, chỉ sợ là tàn phế rồi. Trần Khẩn, học trò mà mình dạy gần một năm, ra tay không nặng như mình. Bảo nàng đi lên cùng người khác giao lưu một chút cũng tốt, mình cũng nhân cơ hội kiểm nghiệm kinh nghiệm đối chiến của nàng với người khác. Bản thân mình nhường nàng, biết ra tay nhẹ nhàng, còn với người khác thì không.
Trần Khẩn rất hưng phấn, ngoại trừ đấu với Thẩm Mặc Tâm, nàng chưa từng thực chiến với những người khác. Thẩm Mặc Tâm nói nàng vừa học võ, không thể đánh đấm linh tinh với người khác, ngay cả các lính đặc chủng trong căn cứ đều chưa từng huấn luyện với nàng. Thẩm Mặc Tâm sợ những lính đặc chủng này ra tay quá nặng, làm Trần Khẩn bị thương, hôm nay những tân binh này ở trong mắt cô thật sự rất không ra hồn, nên cô mới dám để Trần Khẩn đi lên.
Thất vọng, Thẩm Mặc Tâm vô cùng thất vọng với kết quả xuống núi hôm nay. Bởi vì ngay cả Trần Khẩn mà những tân binh này đều không đánh lại, rốt cuộc là Trần Khẩn thật sự rất lợi hại, vẫn là những tân binh được gọi là xuất thân từ gia tộc võ thuật quá vô dụng?
Trần Khẩn nghe được một câu kia của Thẩm Mặc Tâm, bề ngoài giống như có chút ỉu xìu "Thực chiến kết thúc, giải tán thôi."
Nàng lập tức dừng tay, khom người biểu đạt lời cảm ơn với đối thủ, sau đó trở lại đứng phía sau Thẩm Mặc Tâm.
Hôm nay lòng tự tin của các tân binh bị đả kích quá sức, ngay cả một cô gái có tuổi tác nhỏ hơn mình mà mình cũng không hề có chút lực phản kích nào.
Nhưng bọn họ không biết trong lòng Thẩm Mặc Tâm lại cay đắng, ngay cả một Trần Khẩn nhỏ bé mà các người cũng không đánh lại, các người làm sao vậy bảo vệ quốc gia? Các người được xưng là xuất thân từ gia tộc võ thuật, nhưng tại sao nền tảng võ thuật của các người lại kém như vậy? Vì sao tố chất thân thể của các người lại bết bát như vậy?
Tác giả có lời muốn nói: Desert Eagle nha... Trước đây chơi CS (game Counter Strike) có thể nói là thèm khẩu súng ngắn này đến chảy nước miếng.
Nhưng mỗi lần đều sẽ không mua, bởi vì không dùng đến súng ngắn, mua cũng chỉ có lợi cho người khác.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Màu Xanh Mê Hoặc
- Chương 11: Thất vọng