Chương 14: Mất tích

“Các cậu bỏ đi đâu

sao giờ mới quay lại?” Nhóm năm người Phạm Long vừa mới đặt chân vào

sảnh thì từ xa quản lí Huỳnh Lạc vội cất lời và dáng vẻ đầy lo lắng đi

tới chận đầu đám người Phạm Long. Đám Phạm long không hiểu chuyện gì nên đứng lại.

Huỳnh Lạc đi tới gần thì dừng lại, ông vội nói ngay: “Hà tiểu thư có đi cùng các cậu không?”

Nhìn thấy gương mặt đầy nét lo lắng hoảng hốt của Huỳnh Lạc. Đám Phạm Long

không có biểu hiện gì khác, cả đến ánh mắt cũng không lóe lên bất kì sự

tò mò nào. Không biết Hà tiểu thư mà Huỳnh Lạc nhắc đến là ai, Hạo Nhân

liền hỏi ngược lại nhưng với ngữ điệu hết sức bình thường không nhanh

không chậm: “Hà tiểu thư?… Là cô gái đó sao?”

Huỳnh Lạc liền tiếp lời: “Là người đã báo tin cứu các cậu. Căn nhà của Hà tiểu thư vừa mới

bị nổ, tôi cũng vừa mới nhận được tin.”

“Ông vừa nói gì?” Giọng

nói lạnh lùng đầy tà khí từ phía sau đám người Phạm Long vang tới. Đám

người Phạm Long quay lại nhìn. Là Tô Chí Khanh.

Thần sắc của Chí

Khanh tối sầm đến mức như thần hủy diệt. Chí Khanh trở về vừa đúng lúc

với câu nói của Huỳnh Lạc. Căn nhà của em gái kết nghĩa của hắn bị nổ ư? Ánh mắt lạnh lùng đẫm máu lóe lên tia lo lắng. Chí Khanh đi tới đứng

bên cạnh đám Phạm Long nhìn thẳng vào Huỳnh Lạc, không hỏi tiếp mà đợi

Huỳnh Lạc trả lời câu hỏi của anh ta.

Nhìn thấy ánh mắt đỏ lửa

cùng với thần khí đẫm máu của Chí Khanh như đang gia tăng không ngừng

nhìn mình. Huỳnh Lạc nháy mắt cả người nổi da gà, cất lời nói nhanh:

“Căn nhà của Hà tiểu thư vừa mới bị nổ…”

“Người?”

Huỳnh

Lạc đang nói thì bị một chữ “người” đầy nộ khí nhưng kiềm nén của Chí

Khanh cắt ngang. Ngữ điệu hạ thấp đến mức như chỉ có người đứng gần mới

có thể nghe thấy được. Ông ta không hiểu Chí Khanh đang nói gì.

“Tôi muốn biết người sao rồi? Thái Mi sao rồi?” Chí Khanh lớn tiếng đầy phẫn nộ khiến những người đang có mặt trong sảnh đều phải bất ngờ nhìn tới.

Đám người Phạm Long không có cử chỉ hay gương mặt biểu hiện khác thường. Nhưng từ khóe mắt họ lóe lên tia kinh ngạc. Tô Chí Khanh, một người vô

tình vô cảm không biết biểu hiện cảm xúc ra ngoài nay lại có vẻ kích

động như vậy sao?

Huỳnh Lạc mặt đầy kinh ngạc trước ánh mắt nảy

lửa của Chí Khanh, ông cúi mặt tỏ vẻ tiếc nuối thay cho câu hỏi của Chí

Khanh, ông cất giọng khẽ: “Tôi không biết!”

Hai bàn tay của Chí

Khanh cuộn chặt thành hai nắm đấm, ánh mắt không còn nảy lửa mà thay vào đó là tia sắc lạnh bá đạo. Đại sảnh rộng lớn trong phút chốc trở nên

lạnh lẽo như chốn âm ti. Huỳnh Lạc cùng với những người có mặt trong

sảnh đều toác lên tia nhìn run người trước ánh mắt của Chí Khanh. Bọn họ không dám hé môi nửa lời hay một hành động nào khác ngoài việc đứng

lặng ngây người. Họ lo sợ nếu họ có cử chỉ gì không vừa ý, người có thần khí sát đạo đó sẽ ra tay trút giận lên người họ.

Căn nhà của

Thái Mi đang được người của Phương gia dưới lệnh của Phương Hào Cường

đang cố gắng dập tắt lửa. Lửa đang dần hạ xuống, căn nhà bị cháy rụi và

do bom nổ đã hủy hoại tất cả, giờ chỉ còn lại là đóng đổ nát hoang tàn

đầy màu lửa nóng rực. Hào Cường ngây người trước cảnh tượng đau thương

kia. Thái Mi sống chết ra sao? Căn nhà nổ tan tành thế này, nếu Thái Mi

có trong đó vào lúc bom nổ, cô ấy sẽ… Ánh mắt Hào Cường không còn vẻ

lạnh lùng kiêu ngạo nữa mà giờ đây đang lóe lên tia ngờ vực, lo lắng.

Khóe mắt của cậu rướm nước, khắp người cậu ta run rẩy, hai nắm tay càng

siết chặt như cố đè nén tâm trạng không cho bộc phát ra ngoài. Hào Cường không tin Thái Mi đã… nhưng sự thật trước mắt. Không! Hào Cường đang hy vọng Thái Mi không có trong căn nhà sụp đổ này, nhất định Thái Mi đang

an toàn ở một nơi nào đó.

Ba chiếc Cadillac đen dài hiên ngang

nối đuôi nhau chạy nhanh đến gần cách đoạn với nơi Hào Cường đang đứng

thì thắng lại. Tiếng xe thắng nhanh vội vàng với sự bá đạo bí ẩn của cả

ba chiếc màu đen huyền bí không thể không khiến mọi người phải để tâm

đến. Những người đang ra sức dập lửa và đang tìm kiếm xung quanh bất

giác dừng hoạt động quay lại nhìn. Nhìn thấy ba chiếc xe bọn họ có hiếu

kì nhưng bọn họ không dám dừng hoạt động trước sự giám sát của Hào

Cường. Bọn họ lại tiếp tục năng nổ dập lửa và tìm kiếm. Hào Cường đang

dao động với trái tim như đang dần tắc ngẽn nhịp đập vì lâu như vậy vẫn

chưa tìm thấy Thái Mi. Cậu lo sợ đến mức không còn nghe thấy hay cảm

nhận những gì đang xảy ra phía sau, chỉ biết dán mắt về phía căn nhà.

Chí Khanh từ trong chiếc Cadillac đầu tiên vội mở cửa đi nhanh ra. Gương

mặt lạnh lùng không có thần sắc khác thường nhưng ánh mắt trở nên dao

động khi nhìn thấy căn nhà trươc mắt chỉ còn là một đóng tro tàn bỏ đi.

Thái Mi sao rồi? Sống chết ra sao? Hai bàn tay của Chí Khanh cuộn chặt

thành hai nắm đấm, chặt đến mức rõ lên các khớp tay. Tà khí chết người

từ Chí Khanh lan tỏa đến mức ngợp người, ánh mắt dần chìm vào sâu thẳm

của sự tàn phá. Đám người Phạm Long cũng ngay sau đó từ trong ba chiếc

xe bước ra và đi tới đứng cạnh Chí Khanh. Cả năm người đều nhìn về phía

căn nhà giờ chỉ còn lại đóng tro tàn. Họ không kinh ngạc, không lo lắng, không có biểu cảm xúc động nào ngoài sự trầm tĩnh thản nhiên, vì vốn dĩ trong lòng họ, Hà Thái Mi chỉ là một người xa lạ không vướng bận tình

cảm gì với họ. Điều mà cả năm người bận tâm và thắc mắc chính là Chí

Khanh.

“Tới đây!” Đám người Chí Khanh nghe thấy tiếng gọi của Dương Nhẫn liền quay lại nhìn tới.

Dương Nhẫn từ khi nào đã bỏ đi tới phía bên cạnh cách họ không xa, đang ngồi

và xem thứ gì đó trên mặt đất. Dương Nhẫn gọi đến chắc chắn đã phát hiện được điều gì, Chí Khanh nhanh chân bước về phía Dương Nhẫn. Đám người

Phạm Long không vội vàng quay người đi theo Chí Khanh.

Hào Cường nghe thấy tiếng gọi của Dương Nhẫn nên quay lại nhìn. Những người này

là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Cậu thắc mắc với sự hiện diện của

đám người Chí Khanh.

Đám người Chí Khanh vừa tới đã nhìn thấy

một cánh tay bị đứt rời dính đầy máu khô. Cánh tay khá to rắn chắc, nhìn vào là có thể đoán chắc là tay của một người đàn ông. Là cánh tay của

con trai không phải của Thái Mi. Người đàn ông này có thể là người đi

đường vô tình đúng lúc với vụ nổ bom. Chỉ ở bên ngoài mà cơ thể còn

phanh thay thế này, nếu người ở trong nhà… Thái Mi sẽ như thế nào? Ánh

mắt Chí Khanh lóe lên tia ngờ vực, lo sợ.

“Các người là ai?” Hào Cường không tránh khỏi sự tò mò nên đi tới. Đưa mắt lướt qua nhìn từng

người một cách thăm dò. Nhìn thấy bá khí của đám người Phạm Long tỏa ra

với ánh mắt điềm tĩnh nhìn mình, Hào Cường tin rằng những người này

không hề đơn giản. Cậu dừng ánh mắt lại ngay Chí Khanh. Chí Khanh dường

như không nhìn lấy cậu một lần, thậm chí là không quan tâm đến câu hỏi

và sự hiện diện của cậu. Đám người Phạm Long chỉ tiện mắt nhìn Hào Cường một cái lướt qua rồi cũng không quan tâm gì đến nữa.

Thấy mình

như bị xem thường, xúc phạm nặng nề, ánh mắt Hào Cường quét lên tia tức

giận, cậu lớn giọng: “Tôi hỏi các người không nghe sao?”

Dương

Nhẫn quan sát các ngón tay của cánh tay trên mặt đất, lên tiếng nhận

xét: “Ngón trỏ bị chai chứng tỏ là người từng sử dụng súng.”

Ánh

mắt Hào Cường quét lên tia giận dữ tột cùng, hai bên gò má đỏ ửng lên vì bị xúc phạm. Những người này không quan tâm đến cậu lại còn dửng dưng

nói chuyện gì đâu. Cậu chưa từng bị xem thường như lần này. Ngay sau đó

ánh mắt cậu to tròn vì kinh ngạc, cậu dán chừng hai con mắt chằm chằm

đầy kinh hãi trước cánh tay đứt rời đầy máu. Như ai bóp nghẹn lấy hơi

thở, trái tim cậu không thể nào đập được. Điều mà cậu lo sợ nhất, điều

mà cậu không muốn nhìn thấy nhất. Nhưng sự thật ngay trước mắt… Thái Mi. Hào Cường tuột mạnh ngồi ạch xuống nền đất như không còn sức lực. Cơ

thể cậu rã rời, khắp người cậu run rẩy, cậu như không tin vào mắt mình

nhưng vẫn không ngừng nhìn chừng chừng vào cánh tay. Hành động này của

Hào Cường không thể không làm cho đám người Chí Khanh phải để tâm đến.

Cả sáu người đều đưa mắt nhìn Hào Cường, họ không biết Hào Cường là ai

nhưng có thể đoán được cậu ta có liên quan gì đến Thái Mi.

“Không thể nào… Thái Mi? … Sao có thể chứ?” Giọng nói đứt quãng, cơ thể run rẩy không rời mắt khỏi cánh tay.

Chí Khanh nhìn Hào Cường như muốn biết cậu ta có quan hệ gì với Thái Mi, tại sao lại kích động như vậy?

Đã hiểu rồi. Thì ra cậu ta lầm tưởng cánh tay này của Thái Mi nên mới có

biểu hiện kích động như vậy, Thế Phong nhếch môi cười khinh rẻ và cất

lời mỉa mai: “Ngu ngốc!”

Nghe như không nghe thấy Thế Phong nói

gì. Chẳng cần biết Thế Phong đang cười nhạo hay đang mỉa mai ai. Trước

mắt và tâm trạng của Hào Cường như rơi vào trạng thái rỗng tuếch.

Thế Phong lại tiếp tục nói, tia cười bên khóe môi vẫn không dấu đi sự khinh bạc: “Cậu đau lòng vì một người đàn ông sao?”

Hào Cường chợt sửng người, anh ta vừa nói gì. Vẫn ngồi trên nền đất, Hào

Cường ngẩng mặt lên nhìn Thế Phong đang đứng phía đối diện. Thế Phong

đang nhìn về hướng khác và nở nụ cười mỉa mai chê bai sự ngu ngốc của

Hào Cường.

Hào Cường đột ngột lên tiếng: “Anh vừa nói gì?” Cậu

không hiểu nụ cười mang phần khinh rẻ đó là sao nhưng lúc này tâm trạng

cậu không tốt, hắn còn dám bày ra dáng điệu đó với cậu

Thế Phong

liếc nhìn Hào Cường rồi nhìn xuống cánh tay bên dưới: “Là cậu ngu ngốc

hay vì cậu quá lo lắng mà trở nên ngu ngốc. Cánh tay đang nằm trước mặt

cậu là tay của một cô gái sao?”

Nghe xong Hào Cường liền bất

ngờ, không còn run rẩy nữa. Cậu nhìn lại cánh tay, đúng thật là cánh

tay của một người đàn ông, cậu đúng là hồ đồ quá rồi. Gương mặt Hào

Cường dần lộ ra nụ cười tươi vui và mang nhiều hy vọng. Không phải là

cánh tay của Thái Mi, có hy vọng là Thái Mi vẫn còn sống. Hào Cường vui

mừng phấn chấn vội vàng đứng lên: “Vậy là Thái Mi vẫn còn sống?”

Thế Phong cười mỉm, lạnh nhạt mở miệng: “Chưa chắc!”

Câu nói vô tình từ miệng Thế Phong vừa nói ra như sét đánh ngang tai phá

tan niềm hy vọng của Hào Cường. Hào Cường liếc mắt nhìn đến Thế Phong.

Thế Phong vẫn gương mặt ngạo mạng không nhìn cậu ta. Hào Cường suy ngẫm

lời Thế Phong nói không hẳn là sai, không phải là cánh tay của Thái Mi

nhưng không có bằng chứng chứng minh Thái Mi còn sống. Có khả năng lời

nói của anh ta là đúng , Thái Mi đã… Nhưng có quá vô tình không, anh ta

không quan trọng đến chuyện sống chết của Thái Mi sao? Hào Cường trừng

mắt nhìn Thế Phong: “Các người là gì của Thái Mi?”

“Thiếu gia, nơi đây có bãi đậu xe!”

Hào Cường vừa dứt lời thì từ xa giọng một người đàn ông vang tới. Hào Cường chưa kịp phản ứng thì dáng người cao lớn lướt đi nhanh qua cậu. Cậu

liền nhìn theo dáng người Chí Khanh với ánh mắt thắc mắc, phản ứng của

anh ta còn nhanh hơn cả mình, anh ta là gì của Thái Mi? Ngay sau đó đám

người Phạm Long liền đi theo Chí Khanh. Hào Cường gác sang những thắc

mắc và tò mò về đám người Chí Khanh, đây không phải là lúc bận tâm đến

những người này, Thái Mi với cậu ta mới là quan trọng nhất. Cậu vội vàng đi nhanh về phía giọng nói của người đàn ông vừa báo tin khi nãy.

Koenigsegg, Porsche Carrera GT, Mercedes SLR MrLaren, Aston Martin Vanquish,

Bugatti Veyron. Đứng trước năm chiếc xe đều được xếp vị trí hàng đầu thế giới. Chỉ một chiếc thôi cũng đủ là một gia tài lớn vậy mà lại có đến

năm chiếc. Điều này không thể không khiến cho thuộc hạ của Hào Cường

phải há hốc mồm kinh ngạc. Đám người Chí Khanh không hề tỏ ra ngạc

nhiên, dù sao thì đây cũng chỉ là chút tiền nhỏ trong túi tiền của họ.

“Không ngờ cô ta lại là người thích sưu tầm xe ôtô như vậy.”Hạo Nhân nói với giọng cười cợt.

Chí Khanh không quan tâm đến xe, chỉ đưa mắt nhìn xung quanh tìm xem có dấu tích nào có lợi cho tin tức của Thái Mi hay không? Còn Hào Cường thì

cũng có phần ngạc nhiên nhưng trước đó cậu ta đã biết được Thái Mi yêu

thích xe, xe ôtô đối với cô ta là bảo bối. Cậu ta đã từng thấy Thái Mi

lái chiếc Pagani Zonda rồi cả chiếc Ferrari Enzo, nhưng không ngờ cô ta

còn có cả năm chiếc xe đắt giá này. Đúng rồi, Ferarri Enzo. Hào Cường

vội vàng lướt mắt đảo qua năm chiếc xe nhưng không nhìn thấy chiếc

Ferrari đâu. Cậu vội cất lời tò mò: “Không có chiếc Ferrari!”

Ánh mắt đang lướt nhìn tìm kiếm của Chí Khanh lập tức dừng lại và nhìn tới

Hào Cường. Đám người Phạm Long nhìn Hào Cường rồi lại nhìn Chí Khanh.

Thông qua ánh mắt của Chí Khanh, đám người Phạm Long biết chắc Chí Khanh đã

phát hiện được điều gì đó khá quan trọng. Ánh mắt Chí Khanh như có ý

cười và nhẹ lòng, Thái Mi đã từng lái chiếc Ferrari Enzon trước mặt anh

ta, trong bãi đậu xe không có chiếc Ferrari, chứng tỏ Thái Mi đã lái nó

ra ngoài đường. Chỉ cần Thái Mi còn sống thì dù có chân trời gốc biển

thì anh ta cũng có cách tìm được cô dễ dàng.

Chí Khanh liếc nhìn xung quanh, nơi đây không có dấu tích gì có lợi thì không cần thiết

phải ở lại. Anh ta quay lưng bỏ đi, đám người Phạm Long không hỏi han

thắc mắc quay người đi theo Chí Khanh. Hào Cường cũng đoán được như Chí

Khanh nên lòng nhẹ hẳn đi, Thái Mi còn sống, với thế lực của Phương gia

thì sẽ nhanh chóng dễ dàng tìm ra Thái Mi.

Đám người Chí Khanh

vừa bước ra khỏi cánh cổng của nhà đậu xe thì Chí Khanh chợt nhiên dừng

bước chân. Đám người Phạm Long thắc mắc nhìn Chí Khanh. Chí Khanh đang

nhìn xuống phía dưới, trên mặt đất là một vũng máu đã khô, là máu người.

Hào Cường đang đi ra với tâm trạng đang dần ổn định, cậu dừng

lại ngay phía sau cách đoạn không xa khi nhìn thấy đám người Chí Khanh

đang đứng. Cậu tò mò tại sao bọn họ lại đứng tại đó mà không bỏ đi. Đợi

khi đám người Chí Khanh bỏ đi, Hào Cường nói với người đàn ông đứng bên

cạnh: “Theo dõi điều tra sáu người đó là ai?”

“Vâng thiếu gia!” Người đàn ông theo lệnh Hào Cường lẻn theo sau đám người Chí Khanh.

Hào Cường ngồi ngay trước vũng máu đã khô trên mặt đất. Phán đoán cho cậu

biết đã có tranh chấp tại đây, máu khá nhiều chắc chắn có người chết.

Nhìn xung quanh không thấy thi thể nào, tin chắc rằng kẻ cho nổ căn nhà

của Thái Mi đã di chuyển xác chết đi nơi khác. Chắc chắn chủ nhân của

vũng máu này không phải là Thái Mi, vì nếu là Thái Mi thì đối phương

không cần thiết phải dấu thi thể. Và điều khiến Hào Cường phải tin tưởng hơn là bãi đậu xe không có chiếc Ferrari, chắc chắn Thái Mi đã lái

chiếc xe đó chạy trốn.

Suy nghĩ được đến đây, Hào Cường vui mừng hẳn lên, nhưng nụ cười đó đã vụt tắt đi vì có thể trên đường Thái Mi

chạy trốn đối phương đã truy đuổi và bắt được. Hào Cường lo lắng lại

càng lo lắng hơn. Chợt nhớ tới đám người Chí Khanh đột ngột bỏ đi, có lẽ bọn họ cũng đoán được suy nghĩ như cậu ta nên mới vội vàng bỏ đi. Nhìn

bá khí toát ra từ người họ, tin chắc những người này không hề đơn giản,

ắt hẳn phải là người có máu mặt trong giới hắc bạch đạo. Qua những lời

nói vô tình và giễu cợt của Thế Phong, Hào Cường cảm nhận được bọn họ

không hề xem trọng mạng sống của Thái Mi. Nhưng với một người, từ thần

khí lạnh lùng, ánh mắt gϊếŧ người của Chí Khanh, cậu cảm nhận được anh

ta rất quan tâm lo lắng cho sự an toàn của Thái Mi. Sự lạnh im đưa mắt

đảo nhìn quan sát mọi việc tứ phía, đó là biểu hiện của người thông minh và dày dặn kinh nghiệm. Linh cảm cho Hào Cường thấy Chí Khanh nhất định sẽ chuyên tâm trong việc tìm kiếm Thái Mi, cậu đã an lòng hơn. Không

phải cậu không tin vào khả năng và thế lực của Phương gia, nhưng có thêm người tìm kiếm Thái Mi là thêm một phần hy vọng cho cậu.

Người

đàn ông sau khi vâng lệnh Hào Cường đang lái xe dõi theo ba chiếc

Cadillac phía trước. Ba chiếc Cadillac đang chạy từ từ thì rẽ vào con

hẻm bên phải, chiếc xe theo dõi vội lái nhanh tới và rẽ theo. Ngay khi

vào con rẽ bên phải thì không thấy ba chiếc Cadillac đâu. Người đàn ông

vội tăng tốc về phía trước và dừng lại ngay ngã tư thì thắng lại. Trái

phải và ngay cả phía trước đều không có bóng dáng chiếc xe nào. Ông

không ngờ mình đã cẩn thận lái xe theo sau như chỉ một xe qua đường vậy

mà vẫn bị phát hiện. Tức tối, ông rẽ xe về bên phải mong là chọn đúng

hướng để có thể đuổi kịp ba chiếc xe.