Chương 6

CHƯƠNG 6: A UYỂN THAY ĐỔI

Edit: Lan Anh

“A tỷ! A tỷ! Tỷ đem gà về rồi, thật đem gà về sao? Tỷ làm sao lợi hại vậy?”

Tiểu Thiết Đản vốn đang uể oải, bây giờ lại nhảy nhót tưng bừng, hỏi lung tung.

Du Uyển bưng canh gà vào bếp.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tiểu Thiết Đản giống như cái đuôi nhỏ chạy theo vào bếp, xoay xung quanh Du Uyển.

Du Uyển bị hắn xoay quanh làm cho hoa mắt, nàng chỉ cái ghế đẩu: “Ngồi xuống.”

“A.” Tiểu Thiết Đản ngoan ngoãn ngồi xuống.

Du Uyển mở nắp hủ ra, thịt gà vốn vừa nấu xong, ở trong hủ một lúc mùi thịt gà đã bị hãm lại, hương măng thấm vào miếng thịt, phảng phất lại càng thơm hơn.

Tiểu Thiết Đản ngăn không được nước miếng đang không tự chủ chảy xuống.

Du Uyển chọn một miếng gà vàng óng, bất ngờ nhét vào cái miệng đầy nước miếng của tiểu đệ đệ.

Tiểu Thiết Đản đầu tiên là sững sờ, sau đó hắn cảm nhận được một mùi thịt nồng đậm trong miệng, miếng thịt trong miệng như đang tan ra...

“Ăn ngon không?” Du Uyển hỏi.

Tiểu Thiết Đản bận nhai nên uông uông gật đầu, ăn ngon! Ăn ngon đến nỗi hắn cũng muốn khóc!

“Mặt đệ còn đau không?”

Tiểu Thiết Đản đầu lắc như trống bỏi, có thịt ăn, chỗ nào cũng không đau.

Du Uyển nhìn nhìn, xác thực vết đỏ trên mặt đã bớt đi một chút, nàng gật đầu, không hỏi tới nữa, bỗng nhiên nàng nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn về phía Tiểu Thiết Đản: “Hôm qua đệ nói lấy đồ ăn ở phòng bếp, nhưng đồ ăn đó ở đâu ra?”

Tiểu Thiết Đản nói: “Nhà bà nội.” Nói xong còn cẩn thận từng li từng tí nhìn nàng.

Du Uyển thầm nghĩ, ta cũng không phải không cho đệ đi nhà người khác ăn, làm sao lại tỏ vẻ sợ sệt như vậy?

Bất quá bà nội dáng dấp như thế nào? Trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không rõ ràng.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Hôm qua ngươi ăn cũng không no?” Du Uyển lại hỏi.

Tiểu Thiết Đản nghẹn một cái: “Cái kia...Đó là...”

“Nhất định thời gian qua nhà bà nội cũng trải qua không được tốt cho lắm.” Du Uyển nói nhỏ.

“A?” Tiểu Thiết Đản trợn to mắt.

Du Uyển kéo tủ đựng bát ra, tìm một cái chén lớn, đem thịt gà cùng măng mùa đông múc ra một nửa: “Đệ đem qua cho bà nội đi, tỷ phải xào thêm một món.”

“Bà, bà nội đã mất rồi, chỉ còn đại bá mà thôi.” Tiểu Thiết Đản giống như gặp quỷ mà nhìn nàng, không biết là đang kinh ngạc vì Du Uyển không nhớ rõ bà nội đã chết, hay là kinh ngạc vì nàng chia đồ ăn cho nhà đại bá.

Du Uyển bất động thanh sắc nói: “Tỷ đương nhiên biết bà nội đã mất, tỷ nói là đem qua nhà bà nội.”

Du Uyển thu xếp xong thịt gà, ở bên trên úp thêm cái bát để giữ nóng, dùng vải dầu gói lại đưa cho Tiểu Thiết Đản: “Không nóng, đệ bưng qua đó đi, không cần không nỡ, tỷ giữ lại cho đệ rất nhiều.”

Tiểu Thiết Đản ưỡn ngực lên, tặng đồ cho nhà bà nội, hắn sẽ không không nỡ đâu nha!

Tiểu Thiết Đản tiếp nhận canh gà, thẳng lưng ưỡn ngực đi qua!

Mặc dù không biết vì sao a tỷ so với lúc trước không giống nhau, nhưng a tỷ như vậy, hắn rất thích!

....

Nhà đại bá nằm phía bên cạnh vườn rau của nhà A Uyển, ngược hướng với nhà của Triệu gia, A Uyển xuống giường đi làm nông sẽ đi ngang qua nhà đại bá.

Bà nội là cuối mùa xuân năm nay qua đời, Tiểu Thiết Đản gọi mấy năm đã quen rồi, không sửa miệng được, mỗi lần đi qua bên này đều sẽ nói là qua nhà bà nội.

Tiểu Thiết Đản ôm canh gà đến, đúng ngay lúc đại bá đang ngồi ở cửa phơi nắng, trong ngực đang ôm một cây quải trượng.

Đại bá thấy Tiểu Thiết Đản, gương mặt đang buồn rười rượi ngay lập tức hiền lành cười: “Thiết Đản đến rồi à, hôm nay sao đến muộn vậy? Đại bá mẫu cùng các biểu huynh đều ra ngoài rồi, cháo còn để trong nồi cho con, để bá đi hâm nóng.”

Vừa nói, ông vừa muốn chống quải trượng đứng lên.

Tiểu Thiết Đản lắc đầu, lấy cái chén lớn đang ôm trong ngực đưa ra, giòn tan nói: “Đại bá, hôm nay không phải con muốn đến dùng cơm, con đến là để đưa cho người canh gà! Bên trong có rất nhiều thịt gà, còn có thật nhiều măng mùa đông. Là do a tỷ làm, nàng kêu con đem qua cho mọi người!”

Đại bá nụ cười lập tức cứng lại.

....

Mùa đông nên trời tối sớm, bất quá đến chạng vạng là bóng đêm đã trùm xuống, ngoài trời còn có tuyết rơi.

Đại bá mẫu mang theo ba hài tử đã trở về.

Hôm nay vị bà con xa ở thôn kế bên làm tiệc, bọn họ đi qua hỗ trợ, cũng không có tiền công, nhưng lĩnh được năm cân bột ngô cùng hai cân gạo lức, thêm nửa bát cặn mỡ heo, những vật này tuy không đủ dùng trong suốt mùa đông, nhưng cũng đủ trải qua dăm ba ngày.

Dăm ba ngày nghe qua thì ít, nhưng nhà bà đông người, trừ bỏ tiểu khuê nữ mới ba tuổi, hai nhi tử còn lại đều là cái thùng cơm không đáy.

“Thiết Đản mấy ngày nay cũng không no bụng, ta đem mấy cái bột ngô cùng bánh màn thầu qua cho hắn.” Đại bá mẫu nói xong liền hướng phòng bếp đi tới.

Đại bá gọi bà lại, nói Thiết Đản nghe lời A Uyển đem canh gà qua.

Mọi người ánh mắt đều rơi vào trên bàn phía chính diện, có cái chén lớn để ở trên, đều lộ ra thần sắc khó mà tin được.

“A Uyển lấy gà ở đâu?” Đại bá mẫu hỏi.

“Tại sao muội ấy lại đưa cho chúng ta?” Đại nhi tử trầm ngâm nói.

“Đừng nói là chỉ đưa cái phau câu qua!” Nhị nhi tử cười lạnh nói.

“Cái mông a.” Tiểu khuê nữ bẹp miệng nói theo.

Đại bá mẫu bế khuê nữ lên, hung hăng trừng nhị nhi tử một cái.

Nhị nhi tử hậm hực sờ lỗ mũi, giảm thấp âm lượng nói: “Tóm lại, con không tin muội ta lại hảo tâm như vậy, thực đem cho chúng ta đồ...”

Lời nói được một nửa, hắn mở cái chén chụp phía trên ra, sau đó toàn bộ lời còn lại nghẹn ở trong họng không thoát ra được.

A Uyển cùng nhà đại bá quan hệ không được tốt.

Cha A Uyển không phải do ông bà Du sinh ra, là do một lần Du lão gia uống rượu quá nhiều, đi ngang qua sơn cốc nhặt được, Du lão gia sinh được tổng cộng năm đứa, nhưng có thể nuôi lớn chỉ có hai người, là lão nhị cùng khuê nữ.

Lão gia tử cùng vợ thảo luận một chút, cảm thấy một đứa con trai quá ít, không ngại nuôi thêm đứa nữa, tương lai cũng có người dưỡng già.

Mặc dù cha của A Uyển là được nhặt về nuôi, nhưng nuôi lâu ngày lại nuôi ra tình cảm, hai ông bà cũng coi hắn như con đẻ.

Đại bá của A Uyển cùng cô cô đều đối xử rất tốt với vị đệ đệ này, bọn họ ăn được một miếng, thì đệ đệ của họ cũng phải có một miếng, ai khi dễ đệ đệ, hai người họ liền vác cuốc rượt người ta chạy quanh ruộng.

Lúc cô cô A Uyển xuất giá, cha nàng đuổi theo xe bò khóc hết nửa cái thôn, sau này phía Tây Bắc bộc phát chiến sự, quan sai đến thôn Liên Hoa bắt tráng đinh, vốn là trưởng nam đi, nhưng cha A Uyển chuốc say đại ca, hơn nửa đêm thay đại ca lên đường.

Năm đó, A Uyển mới 10 tuổi, Khương thị thì vừa mới mang thai Tiểu Thiết Đản.

Muốn đưa ra quyết định như vậy là vô cùng gian nan, vì để báo ơn dưỡng dục của Du gia, cha của A Uyển nhất quyết phải đi.

Những chuyện này là do A Uyển không rõ tình hình, cũng không biết ai miệng lưỡi xấu xa nói với nàng là do cha nàng được nhặt về nuôi, lúc trước quan sai đến bắt người đi tòng quân, đúng ra là đại bá của nàng đi, nhưng Du lão gia thương con nên bắt cha nàng đi chịu chết.

Chiến trường toàn là khói lửa, để cho một người chưa bao giờ luyện qua cái gọi là binh khí đi đánh trận, chẳng phải là đi chịu chết sao?

A Uyển lại đi tin những lời nói thị phi như vậy, từ đó liền lạnh nhạt với đại phòng, về sau lại phân nhà, liền mỗi nhà một ngã.

Đừng nói là phau câu gà, sợ là cái lông gà nàng cũng không cho bọn họ!

Canh gà là lúc sáng đưa tới, qua một ngày, nước canh sớm đã đông cứng, canh gà đóng lại một lớp trắng sữa, là một chén lớn đầy thịt gà cùng với măng mùa đông, măng mùa đông thì ít nhưng thịt gà thì nhiều, nhiều không nói, lại còn có nguyên một cái đùi gà.

Cái này, đây là có chuyện gì xảy ra a?

Cả nhà đều ngơ ngẩn.