Chương 4

CHƯƠNG 4: BỮA ĂN THỊNH SOẠN

Edit: Lan Anh

Sức của gà rừng lớn hơn gà nuôi, nó bay nhảy khiến Du Uyển không thể không tìm cái gì đó trói nó lại.

Nhưng Du Uyển tìm nửa ngày, tìm tới bên trong cái sọt cũng không tìm ra được cái gì, cuối cùng nàng lấy từ trong ngực ra một cọng dây cột tóc màu hồng.

“Ô, bên trong túi áo còn có cái này hả ta?!” Du Uyển nhíu nhíu mi, không nói hai lời liền cầm dây buộc tóc màu hồng đi trói gà rừng.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Du Uyển thắt chặt sợi dây, con gà càng bay nhảy, dây buộc tóc màu hồng càng quấn chặt hơn.

Du Uyển ngân nga hát, mang theo gà rừng rời khỏi vườn rau.

Trên đường đi, nàng nhớ lại hồi ức xem có thông tin gì về cái thôn này hoặc là tin tức về triều đại này, nhưng đáng tiếc lại nghĩ không ra.

Bất quá, nhìn dưới chân núi này cơ hồ toàn là nhà lá, cộng lại cũng chỉ tầm hai mươi, ba mươi hộ, Du Uyển cảm thấy cái thôn này thật là nghèo.

Thôn tọa lạc giữa hai ngọn núi, có những mảnh đồng ruộng lớn, càng đi về phía Tây thì càng hoang tàn vắng vẻ, mà nhà bọn họ chính là phía Tây của thôn, trước cửa có nguyên một mảnh đất trống. Du Uyển nhớ rõ kiếp trước phòng cũ của nàng ở nông thôn cũng giống như vậy, mọi người kêu nó là trấn, không biết bên này kêu là gì, có lẽ cái gì cũng không gọi.

Lúc bước vào nhà, Tiểu Thiết Đản đã tỉnh, tay chân đang vụng về tự mình mặc y phục, hắn có thể làm, nhưng bất quá hẳn chỉ là tiểu hài tử chưa đến sáu tuổi, quần áo mùa đông lại nặng nề, thực sự là đã làm khó hắn.

Khương thị nằm trên giường vẫn chưa tỉnh, hô hấp lúc nông lúc sâu, màu da tuy còn trắng bệch nhưng đã đỡ hơn hôm qua.

Du Uyển buông cái gùi xuống, đi vào nhà.

Tiểu Thiết Đản cuối cùng cũng mang xong giày, trông thấy Du Uyển, đôi mắt ngập nước sáng lên: “A tỷ!”

Du Uyển nhìn qua đứa bé trong chiếc áo căng phồng, tiến lên vuốt phẳng quần áo cho hắn, bỏ áo vào trong quần bông, đang định hỏi hắn ngủ có ngon hay không thì trong nhà chính truyền đến tiếng gà gáy rõ to.

Tiểu Thiết Đản đầu tiên là sửng sờ, ngay sau đó hào hứng chạy ra ngoài, thanh âm ngạc nhiên không kịp chờ liền truyền đến: “A tỷ, đây là gà sao? Tỷ lấy được con gà ở chỗ nào vậy? Ở trong trấn sao? Tỷ mua sao?”

Tiểu hài tử khi hưng phấn thật sự rất ồn ào.

“Tỷ không có lên trấn.” Lại nói có đi cũng không có tiền, Du Uyển dịch góc chăn mẫu thân lại cho ngay ngắn, xách gà rừng ra sau hậu viện, hậu viện được vây hàng rào, phía trước là phòng ốc, đằng sau là chuồng heo cùng nhà bếp, đương nhiên trong chuồng không hề có heo.

“Tỷ bắt ở trên núi.” Du Uyển nói.

“Bắt ở trên núi sao? Tỷ thật lợi hại nha.” Tiểu Thiết Đản ánh mắt tràn ngập sùng bái nói.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Du Uyển cầm cái bát không đi ra, một dao hạ xuống, cổ gà chảy huyết.

Tiểu Thiết Đản thấy cảnh này cũng không sợ, ngoan ngoãn ngồi chồm hổm trên mặt đất, mắt cũng không nháy lấy một cái.

“Chúng ta ăn được sao?!” Hắn hỏi.

“Đương nhiên, không thì đệ muốn cho ai ăn?”

Tiểu Thiết Đản muốn nói lại thôi.

Du Uyển cảm thấy đệ đệ có chút lạ, nàng vội vàng làm đồ ăn nên cũng không để trong lòng, xách gà bỏ vào trong nước nóng ngâm, rồi bắt đầu nhổ lông, một bên nhổ, một bên nghĩ đây mới là đồ ăn chứ, không thể ngày nào cũng ăn củ cải, nàng vốn không thích củ cải a.

Bỗng nhiên, nàng nghiêng đầu nhìn qua bên kia, ánh mắt rơi vào rừng tre phía sau phòng bếp.

Bụi tre màu sắc xanh đậm, trúc thì có màu xám trắng vằn, cây trúc ở đây cũng khoảng ba đến năm năm, trúc ở độ tuổi này thì xung quanh sẽ có măng.

“A tỷ, tỷ nhìn cái gì vậy?” Tiểu Thiết Đản mặt mê mang hỏi.

Du Uyển không nói chuyện, bỏ con gà đang được nhổ lông xuống, tìm một cái xẻng hướng rừng trúc đi tới.

Tiểu Thiết Đản không biết nàng muốn làm gì, hấp tấp chạy theo.

Du Uyển đến rừng trúc, vừa đi vừa tìm, bỗng nhiên nàng ngồi xổm xuống, dùng cái xẻng tại một gốc tre đào đào, vậy mà đào ra một cái ngọn, đó là măng mùa đông a.

“Thật sự có.” Du Uyển cười.

“A tỷ, đây là cái gì?” Tiểu Thiết Đản tò mò hỏi.

Du Uyển tâm tình vui vẻ nói: “Măng mùa đông.”

“Ăn được sao?”

“Đương nhiên.” Du Uyển cong cong khóe môi.

Không chỉ có thể ăn, mà còn ăn vô cùng ngon, giá trị dinh dưỡng cao.

Sau khi Du Uyển đào măng xong, liền lấy đất lấp lên, để năm sau nó có thể tiếp tục sinh trưởng.

Chỗ này tre mọc nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, nhưng không phải chỗ nào cũng có măng non, Du Uyển đào được hai cây măng non nữa, đến khi bụng Tiểu Thiết Đản sôi ùng ục mới kết thúc công việc.

Du Uyển đem măng đi rửa sạch, cắt thành miếng, lại đem thịt gà cắt thành từng khối, nội tạng để qua một bên, gà cùng măng xào sơ, sau đó dùng lửa nhỏ để hầm.

Du Uyển rất ít xuống bếp, nói trắng ra là trù nghệ không có cao siêu, nhưng ở đây nguyên liệu nấu ăn tốt, chỉ tốn chút công phu là được, mùi thịt gà cùng măng tỏa ra mùi hương mê người, tầng tầng lớp lớp bay ra, kíc.h thích khứu giác của Du Uyển cùng tiểu đệ đệ.

Nước miếng Tiểu Thiết Đản chảy ròng ròng.

Du Uyển mở nắp nồi ra, múc một miếng thịt gà đưa cho hắn, hắn vội vàng lắc đầu, nuốt một ngụm nước bọt nói: “Đệ muốn đợi nương cùng tỷ ăn chung.”

“Tốt.” Du Uyển không cự tuyệt, đậy nắp nồi lại nói với Tiểu Thiết Đản: “Tỏi ở đây không đủ dùng, tỷ đi ra phía sau hái thêm.”

“Vậy đệ sẽ bảo vệ gà!” Tiểu Thiết Đản vẻ mặt nghiêm túc nói.

Du Uyển cười khẽ: “Được, đệ bảo vệ gà cho tốt, đừng cho ai ăn trộm.”

Lời này là nàng nói đùa cùng với Tiểu Thiết Đản, nào biết chân phải nàng vừa ra khỏi cửa, thì chân trái người ta đã thầm thương trộm nhớ nồi gà của nàng mà đi vào.

Người đến không ai xa lạ, là nương của Triệu Hằng, Triệu thị.

Hôm A Uyển nhảy xuống ao, Triệu Hằng ngay lập tức cứu nàng lên, nói với mọi người là nàng vô tình bị ngã xuống ao, ngay cả Triệu thị là nương của hắn cũng không biết rõ chân tướng.

A Uyển hôn mê đã mấy ngày, Triệu thị cho rằng nàng không sống được, nào ngờ lại vô tình nghe hàng xóm nói thấy A Uyển, nàng liền chạy tới cửa để xác nhận một phen.

“A Uyển, ngươi tỉnh rồi a? Ngươi cũng thực là, tỉnh cũng không nói với ta một tiếng, Hằng nhi sắp phải giao quà nhập học, ngươi mau mau lấy bạc....”

Triệu thị vừa nói vừa bước vào phòng, mới nói được một nửa liền dừng lại.

Cái mùi gì thơm vậy ta?

Thơm đến chảy cả nước miếng thế này!

Triệu thị chạy nhanh xuống phòng bếp.

Tiểu Thiết Đản thấy bà ta tới gần, khuôn mặt nhỏ liền tối xuống.

Triệu thị nhìn cũng không thèm nhìn, dỡ nắp nồi ra, bà ta lập tức thấy một nồi lớn thịt gà vàng óng hầm cùng măng tươi, con mắt tỏa ra lục quang.

Bà ta không nhớ lần trước ăn thịt là lúc nào, mười ngày trước? Nửa tháng trước? Nha đầu chết tiệt A Uyển thật không biết điều, một tháng chỉ cho bà ta ăn một lần thịt, còn ít đến đáng thương, có trời mới biết bà ta thèm thịt đến sắp chết rồi.

Ở đây có nguyên một nồi, lại còn là nồi lớn nữa chứ.

Triệu thị kích động buông nắp nồi xuống, kéo tủ đựng bát ra, lấy ra một cái hủ sạch sẽ, tiến tới múc gà trong nồi.

Tiểu Thiết Đản thở phì phò bắt lấy tay bà ta: “A tỷ nói, đây là để chúng tôi ăn! Không cho phép bà lấy đi!”

Triệu thị khẽ nói: “A tỷ ngươi là con dâu của ta, của nó chính là của ta! Lúc nào thì đến phiên lũ các ngươi được ăn!”

Nha đầu chết tiệt kia! Có vật tốt như vậy cũng không biết cầm đến hiếu kính mình, nhất định là nó vụиɠ ŧяộʍ giấu trong tầng hầm! May là mình đến kịp, không thì cái nồi thịt gà quý báu này bị ăn hết.

“Tránh ra!” Triệu thị quát lớn.

“Không!” Tiểu Thiết Đản gắt gao ôm lấy Triệu thị không buông tay.

Triệu thị tức giận liền dùng sức vung tay, đem cánh tay rút ra, bóp chặt mặt Tiểu Thiết Đản, tàn bạo nói: “Ngươi là cái thứ gì? Cũng dám quản lão nương? Có tin hay không ta đánh chết ngươi?”

Tiểu Thiết Đản nửa bên mặt bị bóp đỏ, không yếu thế chống nạnh nhìn bà ta chằm chằm: “Bà đánh đi! Bà đánh đi!”

“Ngươi! Cái tên tiểu tử chết tiệt này!” Triệu thị nâng bàn tay lên.

Nếu là lúc bình thường, Triệu thị nhất định sẽ đánh cái tên tiểu tử luôn chọc người ghét này một trận tơi bời, nhưng thịt gà trước mắt quá thơm, nàng muốn bưng về cùng nhi tử nhi nử ăn ngay, thế là “Đại từ đại bi” mà tha cho Tiểu Thiết Đản, một tay đẩy hắn ra, xoay người đi múc gà trong nồi.

Nàng múc hết sạch nồi gà, đến cái phau câu cũng không còn.