Chương 26

CHƯƠNG 26: NGƯỜI THẦN BÍ

Edit: Lan Anh

Gần cuối năm thường có rất nhiều mối làm ăn, kẻ phạm tội cũng nhiều, vì tăng cường tuần tra, toàn bộ bộ khoái đều được xuất động.

Vừa vặn, khi nha hoàn bị Du Uyển nhấn xuống mặt đất, một màn này bị đội tuần tra phát hiện.

Bộ khoái đi tuần một nhóm năm người, người đứng đầu họ Trương, là thủ hạ của Huyện thái gia, đã từng chạy chân cho Huyện lệnh phu nhân, cho nên biết mặt nha hoàn bên cạnh bà.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nguyên lai tưởng rằng chỉ là người bán hàng tranh chấp với nhau, đợi hắn lại gần mới phát hiện, đó là nha hoàn thϊếp thân của phu nhân, tên Xuân Chi.

Mi tâm hắn nhăn lại: “Lớn mật! Người nào lại dám gây chuyện ở đây!”

Xuân Chi nghe được giọng của Trương bộ khoái, vội vàng nghiêng đầu qua, gương mặt vừa nãy vừa ương ngạnh kênh kiệu, giờ lại giả bộ ủy khuất đáng thương, khóc lóc nói: “Trương đại ca! Cứu ta!”

Du gia phụ tử gặp quan sai đến, vội vàng tiến lên kéo hai người ra.

Xuân Chi vừa rồi là thực sự sợ hãi, sợ nữ nhân điên này lại nhấn mình xuống đất lần nữa, cơ hồ vừa bị buông ra liền chạy tới bên cạnh Trương bộ khoái: “Trương đại ca... Huynh đến rất đúng lúc, chỗ này có người khi dễ muội!”

Xuân Chi là nha hoàn của Huyện lệnh phu nhân, thân phận quý giá, năm nay mười bảy, còn chưa có hôn phối, Trương bộ khoái năm trước vừa để tang thê tử, bây giờ là người không vợ, từ năm ngoái hắn đã sớm ngấp nghé mỹ mạo của Xuân Chi, thế nhưng Xuân Chi không nhìn trúng hắn, ngày thường đến liếc hắn một cái nàng còn không cho, chưa bao giờ như ngày hôm nay, lại ôn tồn mà nói chuyện với hắn?

Trương bộ khoái lập tức cảm thấy mình giống như là anh hùng cứu mỹ nhân.

Hắn nhìn thoáng qua Xuân Chi, vỗ ngực nói: “Xuân Chi muội muội yên tâm, hôm nay đại ca sẽ vì muội mà lấy lại công đạo!”

Đại ca? Ngươi cũng xứng? Xuân Chi oán thầm, trên mặt cũng không dám đắc tội vị cứu tinh này, nữ nhân điên kia dám làm nàng mất mặt trước nhiều người như vậy, nàng phải cho nàng ta trả giá đắt.

Trương bộ khoái vung tay: “Người tới! Đem nữ nhân kia bắt về nha môn! Ta muốn đích thân thẩm vấn, ai dám cản trở, bắt đi luôn!”

Mấy tiểu bộ khoái cùng nhau ùa lên.

Du Tùng âm thầm dậm chân, nha đầu này lại gặp rắc rối, lần này thì hay rồi, bọn họ cũng sắp bị bắt đi.

“Chậm đã.” Du Uyển nhàn nhạt đi ra.

Thanh âm nàng không lớn, khí thế cũng không bức người, nhưng không biết vì sao, mấy tiểu bộ khoái lại không hẹn mà cùng dừng lại.

Trương bộ khoái ánh mắt hoài nghi rơi vào trên người Du uyển, chính là tiểu thôn cô này khi dễ Xuân Chi?

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hắn không đọc sách nhiều, không biết miêu tả dung mạo của cô nương này như thế nào, chỉ cảm thấy nàng đẹp hơn Xuân Chi, đáng tiếc lại là thôn cô, bất kể thế nào hắn cũng không thể vì con bé nhà quê này mà đi đắc tội với tâm phúc của Huyện lệnh phu nhân.

“Ngươi chính là nữ nhân điên?” Trương bộ khoái không vui nói ra.

Đại bá tức giận giơ lên quải trượng.

Du Uyển nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay đại bá, ra hiệu ông đừng giận, sau đó mới đáp: “Vị đại ca này, ngươi há miệng ngậm miệng muốn bắt ta, xin hỏi ta phạm tội gì? Bắt người phải có tang chứng vật chứng, ngươi phải cho ta một cái lý do thuyết phục, mới có thể trước mặt dân chúng, bắt mấy kẻ dân nghèo tay trói gà không chặt như chúng ta chứ.”

Tay trói gà không chặt? Mí mắt Xuân Chi giật giật.

Mới vừa rồi ai dùng một đầu ngón tay liền đem nàng nhấn trên mặt đất?

Người vây xem ngày càng nhiều, mọi người bắt đầu chỉ trỏ, bất mãn với đám bộ khoái, cũng là do Trương bộ khoái ban ngày ban mặt vô lý bắt người.

Hắn lại lẫm liệt nói: “Lý do? Ngươi đem người bắt nạt thành như vậy, còn không biết xấu hổ hay sao mà hỏi ta tại sao lại bắt ngươi?”

“Bắt nạt?” Du Uyển lạnh nhạt nói, “Ta chẳng qua chỉ muốn nàng ta nhặt lên những vật mà nàng ta làm rơi, nếu như vậy cũng là bắt nạt, thì lúc đầu nàng ta uy hϊếp chúng ta, chà đạp lương thực của lão bà bà đây, rồi có hành động ngáng chân đại bá của ta, ông còn bị thương ở chân chưa lành đó, xin hỏi nàng ta làm những hành động như vậy thì tính là cái gì?”

Trương bộ khoái nghẹn một họng, quay đầu nhìn về phía Xuân Chi, hắn tới muộn, không biết trước đó xảy ra chuyện gì.

Xuân Chi hơi bối rối: “Trương đại ca, huynh... Huynh đừng nghe nàng ta nói bậy, muội không có uy hϊếp nàng ta, là chính nàng ta không chịu bán thịt kho cho muội, còn nhục nhã muội.”

Trương bộ kh.oái cảm thấy Xuân Chi không có nói láo, đây lại là cơ hội để Xuân Chi thiếu mình một ân tình, hắn làm sao có thể bỏ qua? Lại nói, Xuân Chi tốt xấu gì cũng là người của Huyện nha, một thôn cô nghèo túng sao so sánh được với nàng? Sao không chịu cân nhắc xem bản thân mình rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng?

“Ai đúng ai sai, chờ về nha môn, Huyện thái gia sẽ định đoạt! Ngươi nếu bị oan uổng, tất sẽ được trả lại trong sạch! Còn nếu ngươi thật sự khi dễ người khác, cơm tù sẽ chào đón ngươi!”

Lời nói này đường hoàng như vậy, nhưng mọi người đều biết bước vào Huyện nha, chính là mặc bọn họ quyết định.

Mọi người nhao nhao lắc đầu tiếc rẻ, một cô nương đang yên đang lành, xuất đầu lộ diện để kiếm công việc, kết quả lại bị đám súc sinh này khi dễ.

“Tiểu Phong, đưa muội muội của con về.” Đại bá phân phó cho Du Phong xong, nói với Trương bộ khoái, “Chuyện này với khuê nữ của ta không quan hệ, ta với các ngươi đi nha môn.”

Đại bá tất nhiên sợ nàng lại nói đạo lý, nàng không giống trước kia, sẽ không để cho người khác tùy ý khi dễ, nhưng nha môn không phải chỗ tốt, một cô nương gia tiến vào, mặc dù hoàn hảo không chút tổn hại nào bước ra, nhưng cũng sẽ khiến danh tiết không tốt.

Tam đệ thay hắn đi biên quan, hắn phải thay đệ ấy bảo hộ nữ nhi duy nhất này.

“Cha! Thân thể của người không tốt! Vẫn là để con đi!” Du Phong nói ra.

“Các người đừng cãi nữa, con da dày thịt béo! Con đi!” Du Tùng cũng nói, nói xong trừng Du Uyển một cái, “Ta đi cũng không phải vì ngươi!”

Du Uyển mỉm cười: “Không cần lo lắng!”

“Vậy cũng không được”, phụ tử ba người đồng loạt lên tiếng.

Ngay lúc người một nhà đang tranh chấp ai đi ai ở, một chiếc xe ngựa xa hoa chậm rãi đi tới.

Xe ngựa xa hoa nhất trong trấn là của Huyện thái gia, nhưng cũng chỉ có một con tuấn mã thượng cấp, chiếc xe này không chỉ có bốn con, mà mỗi con đều là chiến mã thượng đẳng của Mông Cổ.

Trước sau xe đều có tám tên hộ vệ uy phong lẫm lẫm, hộ vệ tuy mặc thường phục, nhưng cái khí thế kia không bị mấy bộ y phục làm giảm đi.

Bách tính đang vây xem Du Uyển với bộ khoái tranh chấp, bỗng chốc mọi người đều im lặng, ngay cả Trương bộ khoái cũng không dám lỗ mã.ng.

Hắn vốn định chờ xe ngựa đi qua liền thu thập nha đầu này, ai ngờ một đoàn người lại dừng lại trước quầy hàng của Du Uyển.

Rèm xe ngựa bị xốc lên, một phụ nhân trên dưới 40 tuổi đi xuống.

Mặc dù quần áo của bà tuy mộc mạc, nhưng vải áo lại là loại nhất đẳng, quan trọng là khí chất, so với Huyện lệnh phu nhân còn cao quý hơn.

Bà đứng trước quầy hàng nhỏ của Du Uyển, bên chân là một trái bắp ngô chưa được nhặt lên.

Bà cúi người xuống nhặt lên, nhìn nhìn bốn phía, thả lại vào trong gian hàng của lão bà bà.

Lão bà bà cảm động đến rơi nước mắt.

Phụ nhân vẻ mặt ôn hòa cười cười, nhìn về phía thịt kho trên quầy hàng của Du Uyển: “Thịt kho này thật là thơm, có thể bán cho tôi không?”

Đám người đều nhìn về phía Du Uyển.

Phụ nhân này không phải là hạ nhân của Huyện lệnh phu nhân, nàng ta có gan cự tuyệt sao?

Du Uyển thần sắc không thay đổi nói: “Xin lỗi, đã bán rồi.”

“Vậy ư!” Phụ nhân tiếc hận thở dài: “Thôi, cũng không còn cách nào khác.”

Dừng một chút, bà nhìn về phía nồi nước đang bốc hơi nóng, “Nước sốt đó có thể bán cho tôi không?”

“Có thể.” Du Uyển gật đầu.

Phụ nhân đi lên xe ngựa cầm bát, cái bát đó được làm bằng vàng, khắc đồ án xinh đẹp, bách tính chung quanh đã bao giờ gặp qua vật quý như vậy? Tất cả đều cảm thấy lóa mắt.

Du Uyển bình tĩnh tiếp nhận cái bát, múc cho bà một chén đầy: “Ba văn tiền, đa tạ.”

Phụ nhân trả tiền, đóng nắp cái bát lại, mang theo nước sốt lên xe ngựa.

Xe ngựa chuẩn bị chạy thì lại dừng lại.

Phụ nhân nhấc lên tấm rèm, nhìn về phía Trương bộ khoái đang ngẩn ngơ nói: “Tiểu thư nhà ta nói, biên quan đang căng thẳng, lấy nông làm vũ khí, người làm quan là phải yêu dân như con, chớ làm xằng làm bậy với bách tính, lại làm lạnh tâm tướng sĩ.”