Chương 15

CHƯƠNG 15: MẸ CON GẶP NHAU

Edit: Lan Anh

Du Phong nắm phiếu nợ trong tay, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, hắn thật sự không thể tin được chuyện khiến hắn bất lực lại được giải quyết như vậy, trước kia không phải hắn không nghĩ tới cách có thể kiếm được nhiều tiền, nhưng đó cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, cuối cùng cũng tan biến hết, nhưng vào chính giờ khắc này, hắn chân chân chính chính, đem toàn bộ tiền nợ giải quyết hết.

Nói chính xác là, A Uyển trả sạch.

Mấy ngày này ở chung, hắn có thể nhìn ra là nàng không hề có mưu đồ gì, càng như vậy, hắn càng nghĩ không ra tại sao nàng lại làm như vậy.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Cái này muội cầm.”

Có muốn hay không muốn biết lý do là một chuyện, nên xử lý như thế nào lại là chuyện khác, Du Phong che giấu suy nghĩ của mình, lấy phiếu nợ giao cho Du Uyển.

Du Uyển lấy phiếu nợ, không nói hai lời liền xé.

Hắn trợn mắt há mồm: “Muội...”

Du Uyển vô tội nhìn lại: “Không phải đại ca đưa phiếu nợ cho muội xé sao?”

Ta là đưa cho ngươi để đảm bảo a...

“Có nhân sâm tốt nhất không?” Du Uyển dời ánh mắt, hướng dược đồng hỏi.

Dược đồng vội nói: “Có có!”

Du Phong quay mặt lại: “Muội mua nhân sâm làm gì?”

Du Uyển nói ra: “Thân thể của nương cần điều trị a.”

“A.” Du Phong lên tiếng.

Du Uyển nhẹ nhàng cười: “Đại bá cũng cần nữa.”

Trên mặt Du Phong hiện lên vẻ lúng túng.

Rốt cuộc hắn cũng không mở miệng ngăn cản nàng, dù sao có ngăn cũng vô dụng, nha đầu này cho dù là lúc trước hay hiện tại, đều không bao giờ nghe người khác nói.

Du Uyển chọn hai nhánh nhân sâm chất lượng không tệ, tổng cộng hết 5 lượng bạc , lúc sau nàng còn muốn mua thêm vài thứ cho đại bá, nhưng bị Du Phong gắng gượng kéo đi.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Du Phong muốn quay về, Du Uyển dở khóc dở cười: “Được rồi, không mua thuốc nữa thì thôi, mua chút đồ ăn đi, cá với măng đều đã bán hết rồi.”

Du Phong đành phải bồi nàng đi mua đồ ăn.

Du Uyển mua ba cân thịt nạc, hai cân thịt ba chỉ, một cái chân giò heo, nửa cân gia vị cùng ít cây quế.

Nàng còn muốn mua chút thức ăn, Du Phong ho nhẹ một tiếng: “Những thức ăn này muội không cần mua, trong nhà có trồng.”

Tất nhiên không phải nàng trồng, mà là nhà đại bá trồng.

Đây cho cho phép nàng qua nhà hắn hái rau sao?

Du Uyển cong cong khóe môi: “Được.”

Du Uyển mua thêm một cân đậu hủ non, mười cân muối loại hai.

“Còn muốn mua gì nữa?” Du Phong nhận lấy những gì Du Uyển mua, đeo lên trên người mình.

Du Uyển gật gật đầu: “Muội muốn mua bánh quế nữa.”

Lần này trong tay nàng có bạc, không giống trước kia, một cái bánh quế nhỏ còn nhờ người ta cắt làm hai, hôm nay nàng muốn mua hẳn hai hộp.

Mua xong bánh, hai người liền dẹp đường quay về thôn.

Mới vừa tới của thôn, một đại thẩm đang phơi ớt trước cửa nhà vội vàng chạy tới chỗ hai người.

Nàng ta đầu tiên là kinh ngạc khi thấy hai người đi chung, sau đó nhìn qua Du Uyển nói: “A Uyển, sao giờ này con mới về? Nhà con xảy ra chuyện rồi!”

“Nhà con xảy ra chuyện gì?” Du Uyển không biết nàng, nhưng thần sắc nói chuyện không phải là giả.

“Trương thẩm, nhà A Uyển có chuyện gì?” Du Phong hỏi, hắn nhớ là nương hắn ở nhà chiếu cố nương của A Uyển và Tiểu Thiết Đản.

Trương thẩm vừa đi vừa nói: “Khuê nữ Triệu gia đánh Tiểu Thiết Đản! Nương của A Uyển đi qua Triệu gia đòi công đạo!” Nàng vừa nói vừa lo âu nhìn về phía A Uyển, “Nương của con sao là đối thủ của hai mẹ con nhà kia được? Chỉ sợ...”

Trương thẩm muốn chửi tục, nhưng lời đến bên môi liền nhớ rõ A Uyển là con dâu tương lai của Triệu thị, đành hậm hực đem chữ con mụ đanh đá nuốt trở vào, “Tóm lại các ngươi nhanh nhanh qua xem một chút đi! Đi chậm, sợ là mẹ của con bị người ta đánh chết!”

Khương thị ở trong thôn nổi tiếng là nữ nhân ôn hòa, nghe nói là người đến từ trong thành, nhà có giáo dưỡng, nói chuyện luôn luôn nhẹ nhàng uyển chuyển, chưa bao giờ gây sự với ai, Triệu thị thì hoàn toàn ngược lại, ỷ có nhi tử là tú tài, trong thôn ai cũng bị bà ta chửi qua.

Du Uyển không ngờ rằng nương của nàng tỉnh lại ngay lúc mấu chốt như vậy, vừa tỉnh liền cùng Triệu gia tính sổ.

Triệu gia cũng không phải loại lương thiện, nương của nàng cứ như liễu rủ trong gió... Không biết có chịu nổi một bàn tay của Triệu thị hay không?

Du Uyển thần sắc lạnh xuống, nhặt một cục đá to chạy qua Triệu gia.

Người còn chưa tới cửa liền nghe thấy tiếng kêu tê tâm liệt phế.

“A...”

“A...”

“A...”

Đau đến nỗi kêu thảm thiết.

Du Uyển tức giận đến mức phát run, chạy vào nhà chính, xoay người một cước đạp tung cửa phòng!

Nàng giơ tảng đá lên, đang muốn hung hăng đập xuống, lại bị một màn trước mắt làm cho cả kinh thiếu điều bị choáng váng.

Chỉ thấy trong phòng bừa bộn hết lên, nghe nói Triệu thị sẽ đem nương của nàng đánh đến chết, giờ phút này lại nằm run lẩy bẩy, quần áo lộn xộn không chịu nổi, thân thể co ro, giày thì mất một chiếc, tóc tai tán loạn...

Một nữ nhân thân hình đơn bạc mỏng manh lại đang thô bạo cưỡi lên nữ nhân đầy vết thương chồng chất kia, một tay nắm tóc bà ta, một tay cầm giày, ba ba ba mà quất lên mặt bà ta.

Triệu thị bị đánh đến mức trán chảy máu, mặt sưng như đầu heo, trong miệng thì gào lên như heo bị chọc tiết, một tiếng so với một tiếng còn thê thảm hơn.

Mà cái người bị đánh kia, bộ dáng cũng phải 80 cân, Du Uyển lại nhìn nương của mình, cảm nhận khí tràng cũng phải 800 cân.

Ách...

Đây là nương sao?

Người được nói là liễu rủ trong gió đâu...

Du Phong theo đuôi Trương thẩm chạy đến cũng sợ ngây người.

Đây thật là tam thẩm sao? (Khương thị là tam thẩm của Du Phong)

Có phải bọn họ bị hoa mắt không?

Khương thị đánh đến mê mẩn, không biết trong phòng có người tới, hướng về phía Triệu thị mà nói: “Trả nữ nhi cho ta! Trả nữ nhi cho ta! Bắt con trai ngươi đến đây đền mạng cho ta!”

Nhi tử? Trương thẩm kinh ngạc.

Vậy ra nguyên lai, Trương thẩm đã nghĩ sai tiền căn hậu quả.

Hôm nay Triệu Bảo Muội đến khi dễ Tiểu Thiết Đản không sai, có thể Khương thị không biết chuyện này, lúc ấy nàng vẫn còn hôn mê, Tiểu Thiết Đản sau khi về nhà không có hướng đại bá mẫu cáo trạng, ăn cơm xong liền quay về giường ngủ.

Đại bá mẫu thừa dịp hắn ngủ trưa, liền quay về nhà làm chút gì đó cho trượng phu ăn.

Khương thị lúc này lại tỉnh lại.

Ký ức của Khương thì còn dừng lại ở lúc lang trung tuyên bố A Uyển không thể tỉnh lại, nàng mở mắt ra chỉ thấy Tiểu Thiết Đản đang ngủ say, không thấy A Uyển nên nàng cho rằng thi thể của nữ nhi đã đem đi mai táng, nàng phẫn nộ, lúc này mới xông vào Triệu gia, muốn Triệu Hằng bồi mệnh.

Dù lúc trước Triệu Hằng luôn mồm là do A Uyển vô tình ngã xuống nước, A Uyển là do hắn cứu tới, nhưng làm sao Khương thị sẽ tin?

A Uyển rõ ràng là biết bơi.

Triệu thị mới đầu là ghi hận chuyện canh gà, lười cùng Khương thị giải thích, há miệng ngậm miệng mắng Khương thị là bà điên, còn mắng nữ nhi của nàng chết là đáng, sau bị Khương thị đánh gãy mấy cái răng, lúc này mới chịu nói là nữ nhi của nàng không chết, Khương thị cũng chẳng thèm quan tâm nữa.

“Đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi! Mụ đàn bà không biết xấu hổ,***”

Cái lời thô tục kia... Du Phong đại nam nhân còn phải lấy tay che mắt.

Khương thị đánh Triệu thị đến chết đi sống lại, đánh đến nổi đế giày cũng bị gãy, nàng liền trực tiếp dùng tay.

Du Uyển không nhìn nổi nữa.

Triệu thị da mặt dày như vậy, tay của nương thể nào cũng bị sưng, loại tiện nhân này vẫn là nên để nàng tới.

“Nương.”

Nàng nhìn bóng lưng Khương thị, nhẹ nhàng mở miệng.

Rõ ràng tiếng đạp cửa to như vậy mà Khương thị không nghe thấy, một tiếng này lại át cả tiếng kêu gào của Triệu thị, gọi lại thần thức của nàng.

Khương thị bỗng dưng cứng đờ, mới vừa bạt tai Triệu thị nay tay lại ngừng giữa không trung.

Tư thế quỷ dị này dừng lại trọn vẹn ba giây.

Một giây sau, mắt nàng nhìn thẳng đứng bật dậy, bước chân qua người Triệu thị, phủi phủi nếp nhăn ở quần, đầu ngón tay xanh nhạt đem tóc tai lộn xộn vén ra sau tai, ưu nhã xoay người, dùng mũi chân phải, lén lút đẩy chiếc giày bị gãy đế ra sau lưng.

Sau đó, nàng đè chặt huyệt thái dương, một tay che ngực, vô cùng suy yếu nói: “Ai nha, sao tự nhiên đau đầu quá...”