Chương 5: Da mặt và vàng

EDIT BY: THƯỢNG QUAN BÍCH LẠC

Đừng lo đừng lo.

Ta tự an ủi.

Tuy rằng ta không có tiền, nhưng là ta tốt xấu gì cũng còn có khuôn mặt.

Khuôn mặt này còn sử dụng tốt hơn ngân phiếu, trả tiền mua hàng vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm nhân lực. Ngân phiếu còn phải trả lại tiền lẻ.

Nghĩ đến ta lại đỏ mặt.

Có phải ta tưởng tượng quá mức lạc quan rồi không?

Vẫn là thử một lần đi.

“Thúc thúc ~~”

Chớp chớp mắt, ta nhìn về phía hàng bán bánh bao, ngọt ngào gọi người bán hàng một tiếng.

Người bán hàng rong bắt đầu hô hấp khó khăn.

“Tiểu...... Tiểu cô nương, có chuyện gì vậy?”

“Bánh bao này bán thế nào?”

Ta bĩu môi, cố gắng dùng hai mắt của mình thật điêu luyện.

Trong sách nói Tây Thi nhăn mặt thế nào, Bao Tự nhíu mi ra sao, ta đột nhiên trong lúc nhất thời nghĩ không ra. Hiện tại chỉ có thể cố gắng phát huy bằng cảm giác, điều chỉnh vẻ mặt.

“Phốc ———-”

Người bán hàng rong phản ứng mãnh liệt vượt quá sức tưởng tượng. May mắn ta thân thủ linh mẫn tránh đi đúng lúc.

Nhìn vệt máu mũi phụt xa ba thước, ta trầm mặc.

Trần Nặc a Trần Nặc, lấy mặt đổi vật là một ý tưởng không tồi, nhưng là nguy hiểm rất lớn a.

Vô tình khiến máu tươi phun ra giữa đường……..

Về sau còn phải luyện tập vẻ mặt nhiều hơn trước gương rồi mới ra mua đồ vật này nọ.

Bằng không chẳng phải là hại người rất nặng sao?

Bởi vì người bán hàng rong chảy máu, biểu hiện này khiến tiểu quán nhất thời náo nhiệt hẳn lên, giễu cợt giễu cợt cầm máu cầm máu. Thân là đầu sỏ gây nên, ta lặng yên không một tiếng động rời đi nhưng lại không có người phát hiện.

Chẳng lẽ ta vừa bày sai vẻ mặt?

Ta vừa đi vừa đặt tay lên ngực tự hỏi.

Chẳng lẽ ta đã vô tình...... Đem Đậu Nga hóa thành Ðát kỉ?

............

Mẫu thân a mẫu thân, Nặc nhi hiện tại rất hối hận. Nặc nhi lúc trước hẳn nên đã ngoan ngoãn nghe lời người nói, phải học hát hí khúc thật giỏi......

“Thật là một con chó nhỏ đáng yêu!”

Ta đang tự hỏi không biết nên sử dụng thế mạnh của bản thân ra sao cho hợp lí, một nam nhân y phục cẩm hoa bất ngờ ôm lấy A Hoàng không kịp đề phòng. A Hoàng sống chết giãy dụa cũng tránh không thoát ma trảo của hắn, chỉ có thể ô ô kêu nhìn ta cầu cứu.

Ta không chút hờn giận, híp mắt nhìn nam nhân đang vừa kéo vừa ôm vừa giở trò với A Hoàng.

Ách, kỳ thật hắn không tính là nam nhân, so với ta không khác biệt lắm. Hắn nên gọi là...... Thiếu niên? Nam hài? Hay là...... Nhi đồng?

Trong lúc ta đang cân nhắc nên định nghĩa hắn là gì, hắn đột nhiên nói với ta.

Hắn nói: “Này! Đây là chó của ngươi phải không? Thiếu gia ta muốn mua!”

Nói xong ném một thỏi vàng qua. Ta nghiêng người tránh, mặc cho cái thỏi vàng óng kia rơi trên mặt đất, phủi phủi bụi dính trên quần áo.

“Không đủ?” Hắn buồn bực bĩu môi lẩm bẩm, đem cái túi bên hông xuống thả xuốn, ánh vàng rực rỡ

vàng nhanh như chớp lăn lông lốc trên đất: “Cầm hết đi! Thiếu gia ta hôm nay không có tâm tình mặc cả với ngươi!” Nói xong ôm A Hoàng đứng lên xoay người bước đi.

Đừng tức giận, đừng tức giận.

Ta hít sâu.

Mẫu thân nói tức giận sẽ khiến nữ nhân nhanh già. Ta không giận ta không giận.

Tuy nghĩ vậy, chân ta vẫn không nhịn được chọn một thỏi vàng dùng sức đá về phía tên kia......

“Ai u!” Hắn kêu thảm thiết một tiếng, buông A Hoàng ra, tay che cái ót, A Hoàng thừa cơ nhảy xuống chạy vội đến bên ta.

“Là ai ám toán thiếu gia ta!” Hắn la hét nhìn xung quanh, phát hiện trong ngõ nhỏ này chỉ có hai người ta và hắn.

“Là..... Ngươi?” Cuối cùng hắn không thể không đem ánh mắt tập trung trên Tiểu Hoàng chuyển lên ta, “Ngươi dám ám toán thiếu gia ta! Ngươi có biết ta là ai không?”

Ta liếc hắn xem thường. Loại người vô lại

ăn chơi trác táng, ta lười nói chuyện với ngươi.

Tay trái A Hoàng tay phải Tiểu Bạch ta bước ra cửa ngõ.

Không biết phải dùng mặt mình thế nào, ta phải tìm Tề Ngôn mới được.

Hơn nửa ngày trời...... Đói chết ta......

“Này! Này!”

Tiểu thiếu gia phía sau ta dậm chân một cái, bùm bùm tới, vươn tay tóm lấy ta.

Sớm có đề phòng, ta nháy mắt, tay hắn đã ở trong miệng A Hoàng. Mà mới vừa rồi bị khi dễ, A Hoàng đã rất có thành kiến với người này...... Cắn một cái không chút thương tiếc......

“Ai nha!” Hắn ôm bàn tay nhảy ra, “Đau chết thiếu gia ta, đau chết thiếu gia ta!”

Ta cảm thấy không biết nên nói gì.

Nam nhân có phải đều như vậy, không ngốc không ngớ ngẩn thì cũng kêu gào lắm. Không phải

chỉ là bị A Hoàng cắn một cái sao......

Bất quá bị A Hoàng cắn một cái hẳn là khá nghiêm trọng

đi...... Nhớ lần trước Tề Ngôn bị cắn một cái mẫu thân bắt hắn uống rất nhiều loại hỗn hợp xanh xanh gì đó......

“Con chó chết tiệt! Thiếu gia ta chém chết ngươi!”

Một khắc trước còn kêu đau, ngay sau đó hắn liền hóa thành ác sát đem ma chưởng hướng tới A Hoàng.

Lạt thủ tồi hoa!

Lòng ta thầm rùng mình, không kịp nghĩ nhiều buông A Hoàng

nhào tới ôm chặt hắn, híp mắt cười —

“Tiểu ca ca ~~”

Trong nháy mắt hắn thất thần, ta rút đao đâm hắn ngã xuống đất.

Thấy kẻ kia ngã chỏng vó

trên mặt đất, ta cười lạnh một tiếng.

Lẩm bẩm, đấu với ta, cũng không nhìn xem mẫu thân ngươi có khả năng gì. Đi rồi hai bước, ta do dự dừng lại, quay đầu lại nhìn.

............

Chần chờ

trong chốc lát, ta lại quay lại.

Không phải ta lo lắng không phải ta lo lắng......

Ta thôi miên mình,

nhặt lên vàng trên đất.

Ta không phải lo lắng không gặp được Tề Ngôn, ta không phải lo lắng không có cơm ăn...... Chính là bây giờ còn không đi ăn cơm, đồ ăn ngon ở tửu lâu sẽ bị ăn hết sạch......

Phải, chính là như vậy.

Ta cất vàng vào túi, suy nghĩ suy nghĩ, phân lượng cũng không ít.

Nghĩ đến lập tức là có thể ăn được

món ngon, tâm tình ta lâp tức tốt lên, háo hức ra khỏi con ngõ.

Ta đến đây ~ canh ngân nhĩ ~! Ta đến đây ~ thủy tinh tôm giáo ~! Ta đến đây ~ ba tiên nhương áp bàng ~!

Tửu lâu a ta đến đây ta đến đây ha ha ha ha!

Cơm rượu xong xuôi, ta không thể không động não nghĩ cách giải quyết chuyện của ta.

Không có Tề Ngôn ta sao có thể tìm được năm phụ thân của ta?

Nhưng thôn trấn này thật lớn a...... Chờ hắn tìm được ta phỏng chừng A Hoàng cùng Tiểu Bạch đều con cháu thành đàn.

Cho nên ta đành đi tìm hắn.

Chính là phải tìm ở đâu?

Ta trầm tư suy nghĩ.

Đúng rồi! Một đạo linh quang ở trong đầu hiện lên. Lệnh bài kia!

Ta đem lệnh bài nam nhân từ trên trời rơi xuống kia cho ta lấy ra.

Mảnh gỗ đen thui giờ phút này trong mắt ta có vẻ vô cùng thân thiết đáng yêu.

Ngắm nghía lệnh bài một hồi, ta lại ý thức được một vấn đề —–

Ta lại không biết Lôi giáo đó ở đâu, có lệnh bài thì được ích lợi gì a......

Nghĩ đến mẫu thân dạy bảo “Vô luận dù nhiều ít nam nhân trước mặt người đều phải bình tĩnh”

, ta không giỏi suy nghĩ lo lắng, chính là bình tĩnh phân tích tình thế trước mắt.

Có một câu nói như thế nào tới? Núi, nhưng trong quá khứ của ta?

Như vậy chúng ta có thể khiến núi tự tới tìm mình được không?

Ân. Ta gật gật đầu.

Bị kích động chạy ra sau tửu lâu tìm lão bản nương mượn cái gậy trúc phơi quần áo, thu thập

mọi thứ thật tốt, ta nghênh ngang ra đường.

Hoàn hảo, người Thiên Lôi giáo thật thông minh.

Ta vui mừng nhìn ba nam nhân đứng cung kính trước mắt.

Ta buộc lệnh bài lên cây gậy trúc dạo quanh mới hai vòng thiên lôi giáo đã có

phản ứng. Không tồi không tồi.

“Hữu hộ pháp Thiên lôi giáo mời tiểu thư tới phủ.”

Nam nhân dẫn đầu khom người chào ta.

Núi lại đây.

Ta mỉm cười, cao giọng nói

“Đi.”