Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mẫu Thân Nói Nam Nhân Không Đáng Tin

Chương 47: Đường núi gặp tai kiếp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trời xanh thăm thẳm, thoáng đãng mênh mang, gió thổi đất bằng phẳng mấy cũng trồng được cây.

Dưới yêu cầu mãnh liệt của Vi Tiểu Bảo đại thúc, ta không thể không mặc vào bộ y phục màu trắng mình khinh bỉ nhất, cùng hắn ngồi trên con ngựa trắng

Đối với tạo hình tục không chịu nổi này, Vi Tiểu Bảo giải thích ___

“Đây là tư thế tự vệ! Nhìn ta phát triển tốt như vậy, không thấp chút nào, thực dễ dàng bị người ta phát hiện ra!”

Nghe Vi Tiểu Bảo nói thế, ta duy trì im lặng.

Đoạn đường dài đằng đẵng này, toàn bộ đều là đường núi.

Trong tiểu thuyết võ hiệp, núi rừng là đoạn đường hay xảy ra các vụ cướp bóc. Nhưng ta đã đi qua rất nhiều loại đường núi, cũng chưa gặp được quá nửa tên cường đạo nào. Bởi vậy, ta rất thất vọng _____ trời lạnh thế này, nhóm cường đạo hẳn là đều đi nghỉ ngơi rồi, aiz……

Ta thật sự rất chờ mong có người anh tuấn tiêu sái, vác một cái kim đao lớn treo chín cái vòng, cường đạo đại thúc mang vẻ mặt sẹo chẳng chịt đến cướp đoạt ta……..

Dắt ngựa, có cảm giác đạp vỡ lên ngọc ngà châu báu mà đi, trước mắt băng tuyết lung linh, không khỏi khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Đi được chốc lát, Vi Tiểu Bảo không biết tại sao dừng lại, không đợi ta cất tiếng, tay hướng mông ngựa vỗ, túm ta kêu một tiếng vọt lên cây.

Tuy nói lá cây đều rụng hết rồi, nhưng tuyết trắng bám đầy cây vẫn đem hai ta che đi hơn phân nửa.

Ta cũng tự cảm giác được, không nói gì, theo tầm mắt Vi Tiểu Bảo nhìn xuống phía dưới tang cây.

Chỉ chốc lát sau, một đại đội người ngựa bắt đầu lộp cộp lộp cộp đi đến.

Âm thầm bội phục khả năng nghe của Vi Tiểu Bảo, ta nheo mắt đánh giá nhóm người kia.

!!!!

Người cầm đầu đó thì ra là…..

Ba chữ kia vừa mới thốt ra, một bầu rượu xé gió lao đến như tên bắn.

Ngựa trong nhóm bị tiếng vang bất thình lình làm giật mình, giương móng hí vang, nhất thời thoát khỏi khống chế của mọi người.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một sơn tặc từ trên sườn núi lao xuống, ngăn trọn con đường.

Đại đao trong tay vung lên, thủ lĩnh sơn tặc độc nhãn vô lại nói: “Cây này do ta trồng, đường này do ta….”

Vừa mới nói đến đây một đường chớp bạc lóe lên, nhanh đến nỗi mắt thường gần như không thể thấy được.

Chữ “mở” cuối cùng còn chưa kịp nói, đầu sơn tặc thủ lĩnh đã rơi từ trên cổ xuống! Máu tươi một đường màu đỏ phun ra không trung, cái đầu với con mắt trợn trừng nhanh như chớp lăn xuống dốc núi, để lại trên tuyết trắng vết máu đầm đìa.

Vi Tiểu Bảo đột nhiên lấy tay che mắt ta, che đi tầm nhìn của ta giữa màu đỏ kinh tâm động phách kia.

“Không nên nhìn.”

Vi Tiểu Bảo tiếng nói trầm thấp, hơi thở ấm áp phả bên cạnh hai má ta, thật ngứa.

Ta muốn cười lại cười không nổi.

Một sinh mệnh đang sống, cứ như vậy trong nháy mắt đã không còn.

Mười ba năm qua, lần đầu tiên tiếp cận với cái chết, cảm giác tựa như trong lòng đột nhiên bị chắn bởi một tảng đá lớn, cản trở tại nơi đó, không biết nên đối mặt thế nào với trường hợp như vậy……….

Một thoáng lặng im, tiếng binh khí lách cách vang lên, nhóm cường đạo dường như chạy trối chết.

“Quy gia, có cần đuổi theo không?”

“Không cần.” Giọng nam tục tằn dừng lại, ta cảm giác được một ánh mắt mãnh liệt đang dừng trên người mình: “Người trên cây, đều xuống dưới đi.”

Vi Tiểu Bảo khẽ cười một tiếng, ghé bên tai ta nói: “Cô ngoan ngoãn ở trên đây giả ngốc, ta đi xuống cùng hắn một lúc.”

Lập tức, ấm áp trước mắt ta biến mất, cành cây đang đứng rung lên.

Theo chấn động, từ trên cây những bông tuyết rơi xuống lả tả, Vi Tiểu Bảo nhẹ nhàng đáp lên mặt đất.

Phủi phủi bông tuyết trên người, Vi Tiểu Bảo ôm quyền nói: “Huynh đài thân pháp thật nhanh nhẹn, khiến tại hạ khâm phục sâu sắc.”

“Mắt màu lam…..Người nước ngoài?”

“Phải”

“Vậy hãy bớt sàm ngôn! Xuất kiếm đi!”

Một đạo bạch quang phá không hướng Vi Tiểu Bảo đâm tới!

Vi Tiểu Bảo di chuyển chân phải một chút, vững vàng nghiêng người vòng qua bên trái, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy mũi kiếm.

Bởi vì lao tới quá nhanh, trường kiếm uốn thành một vòng cung, lạch cạch đứt đoạn.

Vi Tiểu Bảo nghiêng người tránh khỏi đoạn kiếm sắc nhọn, đem đoạn kiếm quăng trên mặt đất, nói: “Huynh đài cần gì phải vừa thấy mặt liền động sát khí, nếu bị thương phải người một nhà chẳng phải rất thương tâm sao?”

“Hừ.” Đoạn kiếm ở không trung vẽ ra một đường sáng bạc, đặt ở trên cổ Vi Tiểu Bảo: “Người một nhà thì như thế nào, nhìn khó chịu ta liền gϊếŧ!”

Cổ tay uốn lại, đoạn kiếm sẽ đem đầu Vi Tiểu Bảo từ trên người lấy xuống…….

“Dừng!!”

Ta xúc động từ trên cây nhảy xuống, bắt lấy cái tay cầm kiếm kia.

May quá, còn chưa cắt cổ.

Vi Tiểu Bảo rất tức giận liếc mắt trừng ta một cái: “Cô xuống đây làm gì?! Không phải ta nói cô ngoan ngoãn ở trên đó giả ngốc sao?!”

Ta đáp lễ lại một đôi mắt trợn trắng, không hề để ý tới hắn.

Tay cầm kiếm có chút rung động: “Ngươi là ai?”

Ta chẳng nể nang gì xốc lên khăn che mặt màu vàng: “Nhị phụ thân, là con, Trần Nặc.”

Trời có chút xanh, mây trắng có điểm một ít, ánh mặt trời có chút chói mắt, nhưng nói tóm lại, thời tiết vẫn là tốt lắm.

Thời tiết tốt, thích hợp nhận

phụ thân.

Đúng.

Giữa sườn núi, ta cùng Nhị phụ thân vừa đi vừa nói chuyện.

Vi Tiểu Bảo mặt cứng nhắc, không nói một tiếng đi ở phía trước chúng ta.

Tại thời điểm nghỉ ngơi, Vi Tiểu Bảo đem ta kéo tới một bên, hỏi: “Cô không phải sẽ đi cùng với bọn họ chứ?”

“Hả? Ta đi cùng họ làm gì……….. Ta không phải bị ngươi bắt cóc sao?”

“Bắt cóc cô không có hiệu quả, hiện tại ta nợ cô một cái nhân tình, thả cho cô đi cùng bọn họ.”

“!! Không cần!!”

“………………”

“Tiểu Bảo, người ta không muốn rời khỏi ngươi nữa rồi!” Ta vội vàng bám lấy ống tay áo Vi Tiểu Bảo, lắc lắc: “Sẽ không có ai kể cho người ta nghe cái gì thần điêu hiệp lữ này, anh hùng xạ điêu truyện này. Ngươi đi rồi ai kể cho người ta nghe chuyện xưa?”

“Please, đại tỷ. Ta đến Trung Nguyên cũng không phải chỉ để kể chuyện xưa cho cô!”

“Vậy ngươi đến làm gì?! Đến Giang gia làm chuyên viên dinh dưỡng sao?!”

“………………..”

“Chúng ta đi cùng nhị phụ thân đi!! Hắn nói hắn muốn đi tìm cái gì Quỳ Hoa Bảo Điển!”

“……….Quỳ Hoa Bảo Điển?!”

“Ừ ừ ~~ nghe nói là một quyển bí tịch võ công rất lợi hại nha ~~ Tiểu Bảo chúng ta cùng đi tìm đi ~~”

“…………………”

Vi Tiểu Bảo lâm vào trầm tư, ta ngay lập tức vội thừa dịp làm lung lạc lòng người.

Vi Tiểu Bảo cũng không bị ta chuốc thuốc mê, mà là bình tĩnh nói: “Sáng mai ta sẽ cho cô câu trả lời thuyết phục.”

Đã sắp tối, bọn ta vẫn chưa ra khỏi rừng cây rộng lớn này.

Nhìn hoàng hôn phía Tây buông xuống, ta hỏi nhị phụ thân: “Chẳng lẽ chúng ta phải ăn ngủ ở đây sao? Chẳng phải là sẽ bị đông chết?”

Nhị phụ thân vỗ vỗ đầu ta: “Vừa rồi không phải có một sơn tặc đánh cướp chúng ta sao? Chúng ta tìm bọn họ tá túc đi!”

Ta cười cong chân mày: “Được ~”

Tìm được hang ổ sơn tặc nằm ở đỉnh núi rồi, dưới yêu cầu của ta, nhị phụ thân thực thiện lương, không có đuổi tận gϊếŧ tuyệt, mà muốn bọn họ lập tức tránh đi.

Bọn sơn tặc cảm động đến rơi nước mắt, tập thể che mặt đầy nước mắt chạy đi, lưu lại một phòng ở vẫn nóng hôi hổi.

Sau khi dàn xếp tốt, ngủ yên.

Đang ngủ ngon giấc lúc nửa đêm, bỗng nhiên bị bừng tỉnh.

Mở to mắt, thích ứng một chút với bóng tối trước mặt, nhìn đến bên giường ta có một người ngồi.

“Ai?!”

Ta

“Là ta.”

Nghe thanh âm, thì ra là Vi Tiểu Bảo.

Ta ngáp một cái, lại chui về trong chăn, chỉ thò cái đầu ra bên ngoài: “Hơn nửa đêm ngươi không ngủ lẻn vào phòng ta làm gì chứ?”

Vi Tiểu Bảo dịch dịch chăn cho ta, nói: “Ta nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy việc này tình hình có chút kỳ quái.”

Ta dụi dụi mắt mông lung buồn ngủ: “Chuyện gì?”

“Chính là chuyện Quỳ Hoa Bảo Điển. Hiện tại toàn bộ võ lâm đều biết ở Hủ Chi Thần Giáo có một bộ võ công bí tịch….”

“Ngươi nói trọng điểm.”

“……….Cô nói Quỳ Hoa Bảo Điển có phải hay không cũng chỉ là một viên đạn khói Ma Giáo thả ra?”

“Ừ?”

“Trên Họa Sơn Luận Kiếm Ma Giáo cũng không có đại diện lên sân khấu.”

“…………….” Thân thế của mẫu thân còn chưa đủ à? Nàng không phải luôn luôn cao giọng sao?

“Có điều thế lực Ma Giáo coi trọng giang hồ cũng chỉ là lời đồn đại, không biết thật hay giả……”

“………………..” Hẳn là thật, nhưng ta nhất định không nói cho ngươi.

“Còn có…….”

“Này này này, ngươi nghĩ nhiều như vậy làm cái gì chứ, bọn họ thích gây sức ép thì để bọn họ tự gây sức ép đi, chúng ta có giấc ngủ ngon là được.”

“……………..”

“Bị ngươi chỉnh làm ta ngủ không được………Ngươi kể cho ta chuyện xưa mới đi ~~”

“……………Bực thật, ta kể cho cô chuyện xưa ‘cầm thú đè tiểu loli’!”

“Cầm thú? Loli?”

“Ừ! Chuyện kể rằng thật lâu thật lâu trước kia……”

Chuyện xưa chưa quá nửa, ta ngửi được một cỗ hương vị kỳ quái.

Nhéo Vi Tiểu Bảo, ta nói: “Ngươi ngửi ngửi xem đây là mùi vị gì.”

Vi Tiểu Bảo ngửi thử một lát, nói: “Hình như là mùi than thả vào trong a – xít sun-phu-ric đặc.”

“………..Ngươi đừng nói cùng ta những thứ mà các ngươi hay nói nữa!”

“………………”

“Ngươi không cảm giác được đầy là mùi cái gì đó bị đốt?”

“A!! Chẳng lẽ là hỏa hoạn?!”

Vi Tiểu Bảo vừa dứt lời, một đợt tiếng lộp độp của gỗ cháy vang lên.

Vi Tiểu Bảo vội vàng đem ta còn đang cuốn chăn cùng ôm vào trong ngực, từ cửa sổ lao ra: “Cháy! Mau rời giường!”

Hai ta ở ngoài sơn trại dừng lại, quay đầu, nhìn đến phòng gỗ kia bốc lên ùn ùn khói đặc.

Khi chúng ta đang phiền muộn, một giọng nam phía sau vang lên: “Tiểu Nặc a, mới không gặp bao lâu, ngươi lại thông đồng với một nam nhân……..”

Theo tiếng nói nhìn lại, ta nhíu mi: “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
« Chương TrướcChương Tiếp »