Dân chúng cũng thích làm chuyện nhàm chán.
Hôm nay ta và Giang Thận Tu ở hồ nước nhỏ nhìn thấy một lão đầu kỳ lạ.
Vị lão đầu này áo khoác tả tơi, đầu đội nón lá, tay cầm một cây cần câu, ngồi trên thuyền nhỏ bị lau sậy bao quanh đang nhàn nhã câu cá.
Đây là một bức tranh câu cá rất đẹp.
Nhưng mà cần câu của vị lão đầu này phía trên lưỡi câu không treo mồi câu…
Ta quay đầu hỏi Giang Thận Tu: “Thật ra thì kia không phải là cần câu chứ?”
Giang Thận Tu nhìn cẩn thận một chút: “Nhưng muội nhìn tư thế kia xem…”
Ta cảm thấy buồn cười: “Hắn cho hắn là Khương Thái Công sao?”
Lúc này, một âm thanh tang thương nhẹ nhàng bay tới: “Tử không phải cá, đâu biết cá cũng có hạnh phúc.”
Lời nói vừa dứt, ám khí tấn công tới.
Ánh mắt ta vừa động một cái, phất tay chặn ám khí lại, gió sắc bén thổi qua làm ta thuận lợi bắt được nhưng vẫn hơi đau.
Ta nhìn hai ngón giữa đang kẹp một đoạn lau sậy.
Trong lòng ta cả kinh.
Chẳng lẽ đây là một thế ngoại cao nhân ở ẩn?
“Thập tự đoạt hồn thủ?” Lão đầu khẽ quát lên một tiếng, tung người nhảy đến trước mặt bắt lấy tay của ta: “Ngươi là ai>?”
Tốc độ rất nhanh làm ta không kịp phòng bị.
Nhìn lão đầu lông mày trắng, râu cũng bạc trắng, đúng là có vài phần khí độ tiên phong đạo cốt.
Nhìn thuyền nhỏ lần nữa, ta thấy nó vẫn vững vàng trên mặt nước không nhúc nhích.
Không đợi ta trả lời, lão đầu nắm chặt cổ tay của ta: “Ngươi là gì của Trần Thiên Ngữ”
Cố nhân?
Ta muốn yên ổn nên quyết tâm nói với hắn: “Trần Thiên Ngữ là mẫu thân của ta”
Ta vừa dứt lời, Giang Thận Tu vái chào hắn một cái nói: “Lão nhân gia ngài biết
a di Thiên Ngữ sao?”
Lão đầu nghe thấy vậy liền quay đầu lại nhìn Giang Thận Tu cau mày hỏi: “Ngươi là con trai của Giang Cung Li?”
Giang Thận Tu không trả lời mà hỏi lại: “Lão nhân gia biết phụ thân ta sao?”
“Hừ!” Lão đầu hất tay ta ra: “Ngươi trở về nói cho hắn biết, không nên làm những thứ kia, đó là chuyện không có ý nghĩa!”
Ta và Giang Thận Tu lén nhìn trộm nhau.
Lão đầu cười lạnh nói: “Cho dù Trần Thiên Ngữ có đồng ý thì chuyện này một phần thắng cũng không có”
Ta hỏi: “Lão gia gia…ông biết phụ thân thứ tư, à, cũng chính là Giang Cung Li đó đang muốn làm gì sao?”
Lão đầu nói: “Chỉ có một chút đạo hạnh đó thì cũng là làm mấy trò mèo nhỏ mà thôi.”
Lần này ta lại nhịn không được nói ra suy nghĩ: “Chuyện này có liên quan gì đến Hủ Thần giáo không?”
“Thần giáo?” Lão đầu hừ lạnh: “Hắn xứng sao? Hắn cho là chỉ cần trên tay có Trần Thiên Ngữ là có thể làm vua đc mọi người phục tùng sao?”
Ta kích động hỏi: “Mẫu thân cũng là người của Hủ Thần giáo sao? Có phải nàng giống ta cũng là Thánh cô gì đó không?
“Ngươi hỏi nhiều lắm đó.” Lão đầu lại như bình thường trở về thuyền: “Các ngươi trở về nói cho Giang Cung Li là hãy buông tha kế hoạch của hắn đi, nói là Ngộ Thiền Lão nhân chân thành khuyên hắn.”
… …
Nổi giận!
Tại sao ai cũng thích vòng vo với ta vậỵ? Ta không tin một câu trả lời mà khó như vậy.
“Giảm năm mươi phần trăm. Hay là chúng ta hãy đi núi Họa Sơn trước… ở đây kéo dài mãi cũng không được bây giờ cũng gần tháng mười một rồi…”
Giang Thận Tu đứng bên cạnh nhìn đôi đao chặt thịt bò của ta.
Ta lại cắt thức ăn, lại trộn lẫn nguyên liệu với nhau, nhiều việc quá làm không xuể: “Huynh thì biết cái gì! Trước hết muốn chinh phục một nam tử thì phải chinh phục được dạ dày của hắn trước! Đây chính là kinh nghiệm của mẫu thân ta tổng kết lại! Huynh không thấy lão đầu kia ăn thức ăn ta làm thì có sửng sốt một chút sao?”
Giang Thận Tu cái hiểu cái không gật đầu một cái.
Bỏ thịt bò vào trong bát, ta lau mồ hôi một cái, giục Giang Thận Tu: “Huynh đi nổi lửa giúp ta đi!”
Giang Thận Tu có chút bất ngờ: “Muội thật sự muốn ta đi làm?”
Ta để đồ ăn xuống bên cạnh dao thớt nói: “Huynh không thấy ta đang bận sao?”
“…Ồ…”
Muốn lấy nước nước để rửa rau cải, thì ta lại phát hiện là không có nước để rửa.
Cầm chậu nước ta nói với Giang Thận Tu đứng trước bếp: Ta đi ra bờ hồ rửa rau, huynh trông thịt bò ta đã cắt xong đừng đề chuột vào ăn vụng đó!”
Giạng Thận Tu không quay đầu lại mà đáp một tiếng.
Ta yên lòng bưng chậu đi ra khỏi bếp
Sau khi rửa rau trở về…
“… …”
“… …”
“…Cái đó, theo thói quen…ta vô tình đốt nhà rồi…Ha ha…”
“…Trước hết chúng ta không nói đến cái này, thảo luận xem bây giờ…Huynh thấy hai người chúng ta có cứu được lửa này không?”
“…Trên lý thuyết hẳn là không thể …”
“… …”
Giang Thận Tu ca ca, Giang Thận Tu đại gia, Giang Thận Tu tổ tông! Không phải ngươi nói ngươi là người sinh ra lửa sao, sao lại dùng nó đốt nhà vậy? Ta chỉ đi ra ngoài có một lúc thôi mà, sao động tác của ngươi có thể nhanh như vậy chứ???
Ta nhìn đại hỏa kia hừng hực thiêu đốt, trong lòng cảm thấy buồn phiền vô hạn—
Xong rồi, thế này thì đối phó với lão đầu kia thế nào đây…
Đối mặt với một mảnh tường đổ cháy đen trước mắt, lão đầu xụ mặt không nói tiếng nào.
Ta sợ hãi đứng bên cạnh hắn định giải thích một chút “Cái này…gia gia cũng biết mà… Tất cả mọi việc cũng có lúc không xác định được nguyên nhân mà, ha ha…cho nên nhà bị đốt cũng chỉ là vô tình thôi…”
“… …”
“Hơn nữa phòng này dễ dàng bị đốt như vậy khẳng định là không quá tốt! Đốt cũng tốt, chúng ta lại làm một cái nhà mới!
“… …”
“Hơn nữa gia gia lại ở chỗ hoang vắng không có người thế này rất nguy hiểm…nhà ở đây bị đốt mà không có ai tới cứu lửa, còn không chừng sẽ xuất hiện hái hoa tặc đang liều mạng sẽ làm cho an toàn của người thân gia gia bị uy hϊếp lớn!”
“Còn nữa…”
“Giảm năm mươi phần trăm, muội đừng nói nữa” Giang Thận Tu cắt lời ta, cung kính chắp tay với lão đầu nói: “Nhà là ta đốt, lão nhân gia ngài muốn phát thì hãy phạt ta đi”
Giang Thận Tu nói xong cũng đứng im tại chỗ chờ đợi lão đầu xử lý.
Ta cũng không biết nói gì, nên dứt khoát giả trang thành tượng đá cùng hai người bọn họ
Nơi này tuy được gọi là đồng bằng nhưng xung quanh có rất nhiều hồ, hơn nữa bây giờ lại đang là đầu mùa đông, gió tây tuy không lớn nhưng cũng rất lạnh, ta đứng trong chốc lát đã hắt xì liên tục.
Ánh mắt Giang Thận Tu ân cần, nhẹ nhàng nói: “Giảm năm mươi phần trăm, trong bao quần áo của ta có áo khoác ngoài, muội mau đi lấy rồi mặc lên đi”
Ta không nhúc nhích.
Giang Thận Tu còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Lúc này lão đầu đột nhiên mở miệng: “Được rồi các ngươi đi đi”
Ta lập tức nóng nảy nói: “Gia gia!”
“Ngươi và Trần Thiển Ngữ không giống nhau, hắn và Giang Cung Li cũng không giống nhau. Chuyện này
đến có phải là may mắn hay không?”
Giọng nói của lão đầu sâu xa khó hiểu, giống như trả lời lại giống như đang tự hỏi.
Haizz…
Ta cảm giác sự tồn tại của ta rất mỏng manh…
Ta đang cảm thấy buồn phiền thì lão đầu phất phất tay nói với ta: “Đi thôi, đi thôi. Không nên ở nơi này lâu”
“…Vậy trước khi ta đi người có thể nói cho ta biết chuyện mười ba, mười bốn năm trước của mẫu thân ta không?
Ta khẩn cầu nói với lão đầu.
Dường như lão đầu có chút do dự.
“Có được hay không vậy gia gia!”
Ta giậm chân một cái nói bằng giọng nũng nịu.
Lão đầu thở dài một cái: “Được rồi, ta sẽ kể cho ngươi…”