Thích khách này có thể là đã nghiên
cứu qua hoàng lịch, mới chọn một ngày hoàng đạo để tới hành thích. Bằng không ngươi nói xem làm sao nàng có thể lập tức chọc thủng vòng vây của tứ đại kiệu phu dùng kiếm đâm tới cổ hong của phụ thân thứ tư chứ?
Nhưng bất kể kiếm của nàng nhanh thế nào, võ công của nàng trâu bò thế nào, nàng đã quen với cuộc sống hành thích thế nào, hôm nay nhất định nàng phải nuốt hận trở về.
Ai bảo nàng ám sát ai không ám, lại hết lần này đến lần khác muốn gϊếŧ phụ thân thứ tư chứ.
Khụ khụ,thật ra tất cả lời nói phía trên đều là nói nhảm.
Ta nói dài dòng như vậy, chỉ là muốn nhắc nhở tất cả thích khách trên đời này một chút…
Các ngươi muốn gϊếŧ người thì hãy khiêm tốn một chút, đừng tưởng rằng nói một câu: “Người nào đó để mạng lại!” là có thể hù dọa đối phương bất lực mà ngây ngốc chờ ngươi cho một đao toi mạng.
Nhìn xem! Người trước mắt này chính là sự dạy dỗ tàn khốc nhất.
Chẳng qua nữ tử thích khách này nhìn rất quen mắt…
Trong lúc ta đang thay những kẻ thích khách tổng kết kinh nghiệm, cổ tay phải của phụ thân thứ tư lắc một cái đột ngột dùng đũa bẻ kiếm trong tay thích khách thành từng đoạn.’
Tùy ý ném thanh kiếm trên đất một cái, phụ thân thứ tư nhận lấy khăn tay của người nâng kiệu phía sau lưng đưa tới, tỉ mỉ lau chùi từng ngón tay.
Thích khách kia sắc mặt tái nhợt đứng ở một bên.
Thích khách này không phải là thích khách chuyên nghiệp.
Ta nghĩ như vậy.
Thích khách trong tiểu thuyết võ hiệp khi hành động đều phải che mặt, nếu như thất thủ thì sẽ cố gắng chạy trốn. Người này phạm phải hai đại kỵ, bản lĩnh thật kém.
Nhưng mà ta thấy nàng rất quen thuộc, nàng là ai vậy…
Trong lúc ta vắt hết óc suy nghĩ thì cuối cùng lúc này phụ thân thứ tư đã lau tay xong.
“Ngồi”
Phụ thân thứ tư chỉ nói một chữ.
Người nâng kiệu hiểu ý, để một cái ghế bên cạnh ta, cung kính nói với người kia: “Nữ hiệp, mời!”
Nữ thích khách kia ánh mắt vừa động một cái, nhìn thấy ta kinh hãi nói: “Trần Nặc! Tại sao ngươi ở đây?”
Ta sáng tỏ, thông suốt.
Đây không phải tiểu sư tỷ Ôn Uyển mà Tề Ngôn thầm mến sao?
Nàng…nàng…nàng…tại sao lại chạy tới đây ám sát phụ thân thứ tư?
“Thì ra là người quen của Tiểu Thiên Ngữ” Phụ thân thứ tư quay đầu phân phó: “Lấy thêm một bộ bát đũa nữa…”
“Giang Cung Ly ngươi đừng lôi kéo làm quen với ta” Ôn Uyển cắt đứt lời phụ thân thứ tư: “Ta muốn ngươi đến mạng cho một trăm hai mươi người Ôn gia!”
Đoạn kiếm chém ra vừa vội vừa ác.
Phụ thân thứ tư dùng đũa ngà trong tay ngăn cản làm thay đi thế công lạnh thấu xương kia, đánh ra một cái làm trường kiếm rời tay bay về phía cột khách sạn.
Nhìn giữa cột trụ chỉ còn lại chuôi kiếm bên ngoài, ta đi sang bên kia khẽ nói với Giang Thận Tu: “Cha huynh thật là lợi hại”
Mặt Giang Thận Tu không gợn sóng, không sợ hãi nói: “Bình thường vẫn đứng thứ ba cả nước.”
“Nhưng tại sao hắn lại phải gọi là Giang Cống Lê chứ? Gọi là Giang Bình Quả, Giang Đào Tử cũng dễ nghe mà.
“…Có Thể là do Lê ăn khá ngon…”
“Thì ra là như vây…”
Coi thường sự tồn tại của Ôn Uyển, phụ thân thứ tư nhẹ nhàng nói với ta: “Người quen của của Tiểu Thiển Ngữ dường như rất không cao hứng”
Ta cười một tiếng, ánh mắt lộ ra tia nguy hiểm, kéo Ôn Uyển ngồi xuống bên cạnh ta: “Ôn tỷ tỷ, thời tiết hôm nay thật tốt! Chúng ta sao lại phải động đao, động kiếm làm giảm phong cảnh như vậy.”
“Đừng như vậy…” Giang Thận Tu tiếp lời của ta nói: “Hơn nữa cha ta làm quá nhiều chuyện xấu. Trước khi ngươi gϊếŧ hắn dù sao cũng phải nói cho hắn biết oán thù của ngươi với hắn chứ…”
Ôn Uyển chỉ hung ác trừng mắt nhìn phụ thân thứ tư.
Phụ thân thứ tư ung dung, bình thản uống trà: “Thận Tu nói đúng. Không biết Ôn nữ hiệp là người nào của Ôn gia. Ôn gia bị ta phóng hỏa thiêu rui, hay là bị ta dẫn voi từ Miến Điện vào san thành bình địa, hoặc là bị ta đập vỡ đê Hoàng Hà làm nước chìm ngập cả Ôn gia”
“…”
Phụ thân thứ tư ngươi thật là một đại bại hoại từ đầu đến chân!
Nhìn về phía Ôn Uyển ta thấy tay nàng đang nắm thật chặt đặt trên đầu gối, nắm chặt đến mức tay nổi gân xanh.
Ôn Uyển chịu nhục làm cho người ta không nhịn được rơi nước mắt đồng tình.
Ta nắm tay Ôn Uyển, thành khẩn nói với nàng: “Ôn tỷ tỷ, tại sao bây giờ ngươi muốn đến ám sát? Ngươi lại đánh không lại phụ thân thứ tư đâu. ”
Ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Một đao gϊếŧ chết hắn cũng không hết hận được! Nếu ta là tỷ, ta liền trộm tóc của phụ thân thứ tư ngày nguyền rủa nó, dày xéo nó, vẩy máu chó vào nó!”
“… …”
“… …”
Giang Thận Tu và phụ thân thứ tư nghe vậy đều không còn gì để nói.
Hồi lâu, phụ thân thứ tư mới gọi một tiếng: “Tiểu Thiển Ngữ”
Ta chớp chớp mắt vẻ mặt vô tội: “Dạ?”
“Chiêu này của con cũng có chút quá tàn nhẫn…”
“Cái này vẫn không là gì! Mẫu thân vẫn còn chiêu ác hơn!”
“… …”
Sau đó, Ôn Uyển cố nén lửa giận cùng với chúng ta ăn xong bữa cơm này.
Nàng không phải là không thử chạy trốn đi, nhưng đều bị phu kiệu bắt trở lại.
Giằng co bốn năm lần, Ôn Uyển nổi giận: “Giang Cung Li! Ngươi không gϊếŧ ta nhưng lại không thả đi, ngươi muốn làm gì?”
Phụ thân thứ tư dáng vẻ đương nhiên nói: “Giang mỗ thấy cô nương và Giang mỗ thật có duyên phận. Không bằng cô nương liền đi cùng Giang mỗ đoạn đường này đi.”
Ôn Uyển bất lực…
Ta nhìn Ôn Uyển,lại nhìn phụ thân thứ tư một chút rồi cúi người nói nhỏ ở bên tai Giang Thận Tu: “Nếu căn cứ theo tình tiết phát triển của tiểu thuyết võ hiệp thì Ôn Uyển có thể sẽ yêu Phụ thân thứ tư người có huyết hải thâm
thù
với nàng”
“Phụ thân thứ tư?”
“Chính là cha huynh đó!”
“Nhưng ta cảm thấy đó là chuyện không thể nào…”
“Huynh có muốn đánh cược không? Ta cược năm quả dưa chuột”
“Ta cược mười cây!”
“Quyết định như vậy nhé!
Yêu hận tình thù…Thật tốt đẹp…
Hôm nay ta mới phát hiện thì ra ăn cơm cũng là một việc tốn sức như vậy.
Đặc biệt là cùng ăn cơm với nam tử có bênh sạch sẽ lại thâm trầm như phụ thân thứ tư. Người bình thường chắc chắn không làm được như vậy.
Bốn người chúng ta, chuẩn xác mà nói là ba người chúng ta dừng ăn cơm trưa một
lúc, bắt đầu ăn từ buổi sáng đến lúc trời sắp tối.
Thật là muốn chết.
Làm người ta căm tức nhất là phụ thân thứ tư ăn cơm còn không thích nói chuyện!
Ta hỏi hắn mười câu, hắn trả lời một câu…
Làm ta hận không thể đi lên hành hung hắn.
Ta xem hắn như một trưởng bối…Chủ yếu nhất là ta đánh không lại hắn…Vì vậy ta buông tha cho ý niệm bạo lực này, quay lại áp dụng chính sách dụ dỗ, giọng nói ấm áp, lời nói nhỏ nhẹ, hoặc quanh co hoặc trực tiếp dò hỏi chuyện của mẫu thân.
Nhưng vừa nhắc tới mẫu thân, phụ thân thứ tư chỉ nói một câu:
“Tiểu Thiển Ngữ đừng vội, đến thời điểm nhất định chúng ta tự nhiên sẽ nói cho con biết”
Ta vô cùng tức giận.
Tức giận không có chỗ phát tiết, ta hóa bi phẫn thành hành động muốn ăn! Ăn…ăn … ăn!
Hứ! Tương lại còn dài! Sau này ta từ từ dò hỏi từ thuộc hạ của ngươi còn không biết toàn bộ sự việc sao!
Cơm nước xong phụ thân thứ tư liền nhốt mình vào phòng, nói là muốn luyện công.
Ta bắt đầu từ thủ hạ hắn —– Tất cả thủ hạ nâng kiệu đều không mở miệng.
“Thúc thúc ~~” ánh mắt ta long lanh như ngôi sao, chớp mắt: “Nửa năm qua phụ thân thứ tư đi những đâu vậy?”
Người nâng kiệu Giáp, người nâng kiệu Ất, người nâng kiệu Bính đều có hình dáng người gỗ. Người nâng kiệu Đinh đang mỉm cười.
Đã đột phá!
Phong tỏa mục tiêu, ta nở nụ cười lộng lẫy luyện tập trước gương đã lâu: “Thúc thúc”
Người nâng kiệu Đinh “rầm” một tiếng ngã xuống đất.
Giữa không trung, một dòng máu mũi tạo thành một bức tranh màu hồng đơn độc xinh đẹp.
“Haizz…” Giang Thận Tu than thở: “Giảm giá năm mươi phần trăm, lại hại người rồi…”
Ta cảm thấy rất vô tội: “Ta chỉ muốn hỏi hành tung của phụ thân thứ tư những ngày qua thôi mà…”
“Nếu muội không cười yêu nghiệt như vậy thì làm sao…” Nói xong Giang Thận Tu quay mặt hỏi ba người còn may mắn sống sót: “”Vừa rồi Giang tiểu thư hỏi các ngươi, tại sao các ngươi không trả lời?”
Giáp, Ất, Bính ba người đồng thanh nói: “Bẩm Trần tiểu thư! Nửa năm nay Lão gia đều ở núi Nga Không!”
Ta: “Núi Nga Khôngi?”
Giáp, Ất, Bính: “Dạ!”
Giáp: “Nga là khúc hát nga nga nga nga.”
Ất: “Không là tất cả các vấn đề đều không thể nói không.”
Bính: “Núi là đường cùng hư hư thực thực không đường núi.”
Ta: “… …”
Đây tuyệt đối là một lời nói nhạt nhẽo.
Ta suy nghĩ lại hỏi: “Các ngươi có thấy mẫu thân ta không?”
Giáp vừa định trả lời thì giọng nói âm u lạnh lẽo của phụ thân thứ tư từ cửa cầu thang bay đến: “A Giáp, A Ất, A Bính! Hôm nay các ngươi nói quá nhiều!”
Giáp vội vàng không lên tiếng.
Phụ thân thứ tư vung tay lên: “Gia pháp chương thứ tư, điều thứ mười tám, quy tắc thứ năm!”
Ba người Giáp, Ất, Bính sắc mặt đại biến.
“Phụ thân…” Giang Thận Tu muốn nói.
“Không cho phép cầu xin tha thứ!” Phụ thân thứ ánh mắt lạnh lùng: “Cút”
Giáp Ất Bính chạy mất dạng
Ngoài cửa khách sạn mưa to như thác nước, tiếng mưa rơi tí tách, tí tách bên tai không dứt.
Ta cảm thấy mình là tội nhân…
Trời đã tối hoàn toàn, mưa tí tách rơi một ngày cũng tạnh.
Sau cơn mưa không khí mang theo mùi vị bùn đất ẩm ướt, lại có chút ngọt ngào giống như bánh ngọt vừa mới làm xong còn tỏa ra mùi thơm.
“Giảm bảy mươi phần trăm, giảm bày mươi phần trăm!” Ta ngửi ngửi không khí gọi Giang Thận Tu: “Huynh tới ngửi xem đây là mùi vị của quế hoa cao hay là cúc hoa cao?”
Giang Thận Tu cười: “Muội chỉ biết có ăn thôi! Hoa gì cao, mùi này chính là mùi của Hoa quế…”
“Hả!” Ta vỗ tay một cái: “Nơi này có hoa quế?”
Ông chủ khách sạn cúi người gật đầu: “Đúng vậy, trong hậu viện có trồng một cây, hương thơm bay chín dặm. Nếu cô nương vui vẻ ta sẽ lập tức gọi người đi hái cho cô nương…”
“Không cần~” ta nói: “Ta và giảm bảy mươi phần trăm đi hái được rồi”