"Đầu tiên là Thương Châu, tiếp theo là Thanh Châu, hiện tại còn lại Tùy châu, xem ra Lý Giám thật không biết học khôn nha. . . . . ."
Nghe thấy thủ hạ trêu chọc, Bạch Thiên Hạc cũng không phụ họa theo. Hắn đang cẩn thận nhìn con đường uốn lượn trên bản đồ, đầu ngón tay dừng ở một chỗ trên đó.
"Bạch tướng quân, thánh chỉ lại đến."
Bạch Thiên Hạc cũng không ngẩng đầu: "Đặt lên bàn đi."
"Nhưng. . . . . ."
Ý chỉ thúc giục dấy binh, mỗi ngày một cái đưa tới. Bạch Thiên Hạc dám áp chế tất cả, chỉ hành động trong phạm vi nhỏ. Từ trong kinh thành truyền tới tin tức mới nhất là hoàng đế rất bất mãn, nếu Bạch Thiên Hạc không hành động, mất chức là chuyện nhỏ, bị ghép tội danh cấu kết với địch, phản bội tổ quốc mới phiền toái.
Bạch Thiên Hạc không để ý những mâu thuẫn gay gắt này, điểm binh lần nữa: "Trong vòng một ngày, chạy tới Thập Bát Bàn."
Đất vàng tung bay, những tảng đá hình thù kì dị lởm chởm.
Liếc nhìn lại, dường như không nhìn thấy đường, chỉ đủ một người cưỡi ngựa đi qua.
"Bạch tướng quân, đường này rất là hung hiểm, nếu quân phản loạn chặn giữa đường, một người cũng đủ giữ cửa, chúng ta sẽ tổn thất thảm trọng."
Bạch Thiên Hạc im lặng suy nghĩ trong chốc lát, vung tay lên: "Kỵ binh đan xen, phối hợp với nhau, bằng tốc độ nhanh nhất vượt qua Thập Bát Bàn."
Dù cách này rất nguy hiểm, nhưng cũng là biện pháp duy nhất, giữ vững quân số tương đối phía trước, die.nd/anl.eq’uyd]on cho dù có người ngăn trở, cũng có thể đánh giáp lá cà, giữ được bình an.
Trên đường, mọi người nơm nớp lo sợ, lo lắng đề phòng mà đi, nhưng cho đến gần sơn cốc, cũng không thấy chút khác thường nào. Bớt lo lắng đi, tốc độ của quân đội càng thêm nhanh.
Đúng lúc này, chợt nghe những tiếng kêu thảm phía trước, kỵ binh ào ào té ngựa.
"Bạch tướng quân, cửa vào hẻm núi bố trí rất nhiều cơ quan, quân tiên phong đã ngã xuống hết.
Kể từ đó, quân đội không khỏi lui về sau, thậm chí quay lại chạy trốn.
"Mau trở lại!" Bạch Thiên Hạc hét lớn một tiếng, nhưng đã quá muộn.
Chỉ nghe thấy tiếng tên bắn vèo vèo, bắn ra từ bốn phương tám hướng như một cơn mưa dày đặc. Những người chạy trước tiên trở thành cái bia, máu nhuộm quân phục.
"Nhanh, lui vào hang núi."
Vòng qua cơ quan tiến vào khe núi, người đã ít đi một phần tư.
Bên trong hẻm núi lạnh lẽo ẩm ướt, gió lạnh như sắt.
Bạch Thiên Hạc nhìn bốn phía, trái tim lạnh hơn nửa phần, chẳng lẽ đây là nơi ta nơi chôn thây?
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp nghiệm chứng ý nghĩ của hắn, lui cũng không thể được, mà vào cũng không thể vào.
"Bạch Thiên Hạc!" Giọng nói trong trẻo xuyên qua đám người, truyền vào trong tai hắn.
Ánh mắt hắn sáng lên, vung roi ngựa, vứt những người liên can ở sau đầu, phi thẳng tới hướng kia.
Hắn cuối cùng cũng đợi được người kia xuất hiện!
Thẩm Xán Nhược mặc bạch y, die/nd’anl[equ,yd[on đặt kiếm ngang trước ngựa: "Rút kiếm của ngươi ra."
Hắn cười sầu thảm một tiếng: "Thẩm Xán Nhược, đây là vì Lý Giám báo thù sao?"
"Không sai."
"Thôi thôi thôi," Bạch Thiên Hạc nhảy xuống ngựa: "Ta có một thỉnh cầu, ngươi có thể không dùng kiếm pháp Thiên Cơ hay không?"
Thẩm Xán Nhược ngẩn ra.
Bạch Thiên Hạc nói: "Ta muốn nhìn thấy ngươi dùng Chiêu Vân Kiếm Pháp một lần, dùng kiếm Cuồng Hoa trong tay ngươi."
Thẩm Xán Nhược hỏi: "Ngươi đã từng thấy?"
"Nếu không phải từng thấy, há có thể rơi vào tình cảnh này?" Bạch Thiên Hạc ngửa đầu cười to: "Thẩm Xán Nhược, ra tay đi!"
Thẩm Xán Nhược nghi ngờ, nhưng chẳng muốn suy xét, hắn phóng người lên, đánh ra thế kiếm xinh đẹp không phải thứ mà nhân gian có thể có.
"Được lắm!" Bạch Thiên Hạc cũng rút kiếm ra.
Hắn vừa ra tay, cũng là Chiêu Vân Kiếm Pháp!
Vậy mà, khác hẳn!
Trận chiến này, kiếm khí ngang dọc, quang hàn khắp nơi. Ngay cả Lục Hồng Thành trấn giữ ngoài cốc cũng cảm thấy trong lòng không yên.
Khi bình tĩnh lại lần nữa, cỏ cây bốn phía đã dập nát, đá vụn khắp nơi.
Bạch Thiên Hạc không nhìn kiếm Cuồng Hoa đâm trong bụng, si ngốc nhìn Thẩm Xán Nhược: "Ta sớm biết có hôm nay."
"Đã biết thì vì sao không dừng tay?"
Bạch Thiên Hạc lắc đầu: "Từ cái năm ta nhìn thấy ngươi múa kiếm ở Thẩm phủ, ta đã không thể ngừng vọng tưởng nữa."
Thẩm Xán Nhược buông mi mắt: "Ngươi coi ta như nữ tử mà đối xử."
"Đúng, ta vẫn cho rằng ngươi là nữ nhân, vẫn muốn dùng tất cả các biện pháp để lấy được ngươi. Không ngờ ngươi lại là nam nhân!" Bạch Thiên Hạc cười điên cuồng, máu chảy càng nhiều: "Dù ngươi là nam nhân, ta vẫn yêu ngươi điên lên được!"
Thẩm Xán Nhược lui một bước, die/nd[anl;eq’uyd]on không phản bác được.
"Chỉ cần có thể lấy ngươi, dù cho bị người trong thiên hạ chửi rủa ta cũng không quan tâm! Không sai, ta phản bội Vĩnh Khang vương gia, thậm chí tự tay gϊếŧ hắn, nhưng ta chưa bao giờ hối hận."
"Ngươi sai rồi." Thẩm Xán Nhược ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: "Bạch Thiên Hạc, ngươi không để ý người khác chửi rủa, chẳng lẽ ngươi cũng không để ý dân chúng vì thế mà lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng sao?" Hắn chỉ vào trong hẻm núi: "Ngươi có nghe được những binh lính kia gào thét, bọn họ cũng có cha mẹ, bọn họ cũng có người yêu, chẳng lẽ mạng sống của bọn họ bị tùy ý xử trí sao?"
"Chữ tình này, chẳng lẽ ta có thể khống chế sao?" Bạch Thiên Hạc gào thét thành tiếng: "Không phải ngươi cũng vì Lý Giám mà đôi tay nhuốm máu sao?"
Biểu cảm đau thương hiện lên, Thẩm Xán Nhược nhìn tay của mình: "Ngươi nói không sai. . . . . ."
Bạch Thiên Hạc đột nhiên cảm thấy đau nhức, Thẩm Xán Nhược rút kiếm ra, chỉ thấy mưa máu đầy trời, trên y phục tuyết trắng bắn lên một đoá mai hồng.
"Lớn nhỏ đều chết, nếu lúc này không bỏ qua lòng dạ đàn bà, thiên hạ sẽ chiến tranh liên miên, không biết sẽ còn bao nhiêu gia đình vợ con ly tán." Thẩm Xán Nhược kéo kiếm về sau lưng, ánh mắt sáng ngời: "Còn những người này, ngày khác Thẩm mỗ xuống địa phủ, tự sẽ tạ tội với bọn họ trên núi đao vạc dầu."
"Không hổ là con cháu dòng tộc Hách Liên!" Giọng nói Bạch Thiên Hạc càng ngày càng yếu ớt: "Khó trách Lý Giám hao tổn tâm sức cũng muốn lấy được ngươi. . . . . ."
"Ngươi nói cái gì?" Thẩm Xán Nhược đứng quá xa, hắn còn nói đứt quãng, cũng không nghe được rõ ràng.
Bạch Thiên Hạc nói: "Xán Nhược, ngươi có thể tới đây không? Ta có lời muốn nói với ngươi."
Thẩm Xán Nhược đến gần mấy bước.
"Ta muốn nói cho ngươi biết, tất cả những chuyện này đều có người sắp xếp từ trước, người này là. . . . . ."
Hắn đột nhiên kéo Thẩm Xán Nhược, hôn lên đôi môi của hắn. Mùi máu tanh tỏa ra.
Thẩm Xán Nhược phản ứng nhanh, dùng sức đẩy hắn ra.
"Thẩm Xán Nhược, có thể chết trong tay ngươi, cuộc đời này ta không hối hận!"
Thân thể của hắn ngã xuống đất, như lá phong rách, lướt qua không bao giờ gặp lại nữa.
Thẩm Xán Nhược bình tĩnh nhìn một hồi lâu, trong lòng suy nghĩ lẫn lộn.
"Xán Nhược trở về chưa?" Lý Giám lấy tay đè cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo trước ngực, không ngừng nhìn ra bên ngoài.
Thanh Sanh nói: "Khang vương, người hãy nghỉ ngơi cho tốt, Thẩm công tử đã vất vả cả đêm mới cứu được người tỉnh lại. Lại nói có Lục tướng quân để ý, Thẩm công tử sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Lý Giám trừng mắt: "Ngươi thì biết cái gì!" Hắn vén chăn lên, muốn xuống đất.
Thanh Sanh vội vàng tiến lên đỡ: "Khang vương. . . . . ."
"Mau truyền tin cho Lục Hồng Thành, không thể để Xán Nhược tiếp xúc với Bạch Thiên Hạc!"
Thân hình Lý Giám lảo đảo, thân thể gầy yếu của Thanh Sanh vốn không thể đỡ được, chuẩn bị ngã trên mặt đất.
"Lý huynh." Một đôi tay đưa ra giữa không trung nâng hắn dậy.
Lý Giám vui mừng thốt lên lời: "Xán Nhược──"
"Lý huynh yên tâm, Xán Nhược ở đây."
Lý Giám nghe giọng hắn vẫn như thường, mới yên lòng lại.
Thẩm Xán Nhược rũ hai mắt xuống, che giấu hơn nửa cảm xúc, nhìn qua vẫn thanh tĩnh trước sau như một.
Thanh Sanh nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ.