Editor: Vạn Hoa Phi Vũ
Nghe thấy tiếng "vật nặng" rơi xuống đất, Thẩm Xán Nhược khẽ thở dài một hơi.
Khi thấy Lý Giám, hắn đã cho là kế này không thể thành công được. Cặp mắt kia giống như đang nói..., bất kể ngươi làm cái gì cũng không cách nào chạy thoát được. Hắn bỏ ra rất nhiều sức lực mới không khiến tay phát run, dù sao đã đổi bình uyên ương, mà rượu giao bôi cũng được Hàm Yên theo cùng đồ hồi môn rótra đưa tới tay.
Cuối cùng, hắn cũng làm được.
Hàn Yên hỏi: "Tiểu thư, để nô tỳ đến đi."
Thẩm Xán Nhược lắc đầu, rút chuỷ thủ từ trong tay áo ra, đặt trước ngực Lý Giám.
Hàn Yên nghiêng đầu sang chỗ khác, cảm thấy máu tươi trên mặt mà nói cực kỳ dơ bẩn.
Nàng là nha đầu Thẩm phủ, làm nô tài hầu hạ loại người kia, chính là đã khác với người ngoài.
Lý Giám là tiểu vương gia, nhưng chả liên quan đến nàng, trong mắt nàng, chỉ có một tiểu thư, tiểu thư là ông trời của nàng.
Đao đâm vào trong quần áo, dừng lại.
Thẩm Xán Nhược như có suy nghĩ chằm chằm bộ dáng của cái người một chút xấu xí cũng không dính lên mặt bên cạnh kia, nói một câu: "Mẫu thân...... Sẽ khóc thôi......"
Hàn Yên không nói.
Kết quả, đã định trước bi kịch.
Trong cái tân phòng này, bất kể biến mất sinh mạng nào, cũng sẽ nhấc lên cơn sóng thần trong hai gia tộc. Tổ chim bị phá thì trứng còn có thể nguyên vẹn không.
Đột nhiên, ánh mắt Thẩm Xán Nhược từ từ hiện ra đường vòng cung, cuối cùng cũng khom thành hình trăng khuyết.
Xem là...... Là cười đi...... Hàn Yên kiềm chế cảm giác tim đập rộn lên, si mê nhìn chòng chọc chủ tử.
Ánh mắt nhìn vào y phục trước ngực Lý Giám đã bị mở ra, lộ ra màu da rất đậm.
Bổn triều thành lập chưa được hai mươi năm, vó sắt đạp khắp giang sơn ngàn dặm, văn võ trọng thần dưới quyền thiên tử, không có ai là chưa ra chiến trường. Lý Giám theo quân Nam chinh đánh giặc, chiến công cũng không nhỏ.
Diễn đàn
"Đi ra ngoài."
Hàn Yên giật mình, ngay sau đó khom người lui ra, trong nội tâm lo lắng không yên nhưng cũng không dám có cử chỉ vượt thân phận.
Cửa vừa đóng, tay Thẩm Xán Nhược chuyển động nhanh như điện, phong ấn rất nhiều huyệt quanh thân Lý Giám, ép thân thể hắn ngã trên giường.
Lý Giám nháy mắt một cái, giai nhân vừa dáng vẻ phong tình vạn chủng đứng trước giường, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra. Lời nói của nàng thậm chí còn nghi ngờ ân cần hỏi "Phu quân, chàng sao vậy?"
Hắn đương nhiên một câu cũng không thể đáp lại nàng, mà đối phương hiển nhiên cũng không yêu cầu hắn phối hợp để diễn vở tuồng này không chê vào đâu được, ít nhất, người ngoài cửa sổ cũng không nghe ra bí ẩn trong đó.
Chuyện này chỉ có thể trách hắn không có thái độ hợp tác kết thân từ đầu tới cuối, ép lão cha lấy tướng mệnh uy hϊếp, mới bất đắc dĩ đón thiên kim đại tiểu thư này vào cửa. die.nda[nl"eq.uyd"on Sự thật chứng minh, hắn sai rồi, hắn không nên coi trọng tính mạng của lão thất phu kia như vậy.
Nếu hắn không nhìn lầm, thủ pháp điểm huyệt của Thẩm Xán Nhược là "Trích tinh quyết", bí kỹ đã thất truyền của Thiên Cơ môn trong võ lâm.
Người này, tuyệt đối không đơn giản.
Thẩm Xán Nhược cũng không để cho hắn nhiều thời gian suy nghĩ, vung tay lên, trong nháy mắt, ánh nến cách đó không xa dập tắt.
Ban đêm, ánh sáng yếu ớt, chỉ có thể thấy cái bóng mơ hồ.
Thẩm Xán Nhược gỡ mũ phượng xuống, tóc dài xoã ra như hoa, tiếp theo, là âm thanh mập mờ của quần áo rơi xuống đất.
Lý Giám nằm ở trên giường, mơ hồ thấy trước mắt, cái người có dáng vẻ đoan trang này đang cởϊ áσ nới dây lưng, mang tai không khỏi khẽ nóng lên, cổ khí nóng này làm như thế nào cũng không tiêu tan, rất có khuynh hướng mở rộng.
Dừng việc cởϊ qυầи áo, Thẩm Xán Nhược ngồi xuống bên giường, buông tấm màn hai bên ra, ánh sáng càng thêm tối.
Ở trong không gian nhỏ hẹp, Lý Giám chỉ cảm thấy đáy lòng nóng lên, hừng hực tỏa ra, hơi thở của hắn không tự chủ tăng thêm.
"Ta thay đổi chủ ý, không gϊếŧ ngươi rồi."
Lý Giám phản ứng chậm một chút, lần này mới hiểu được là Thẩm Xán Nhược đang dùng truyền âm nói chuyện với hắn.
"Nhưng mà, nếu như không bỏ ra một chút giá cao, ngươi đại khái sẽ không ngoan."
Âm thanh ôn hòa nhẹ nhàng, nhưng cái giọng đó, lại mang theo dâʍ ɭσạи khiến người ta nổi da gà, cảm thấy lạnh lẽo.
Cùng lúc đó còn có động tác, Lý Giám khó có thể che giấu giật mình, nữ nhân này, thế nhưng lại lột y phục của hắn!
Không, không đúng!
Lý Giám trong đầu thoáng qua một suy nghĩ, một nữ tử sao có thể có khí thế và can đảm này ──
"Chúng ta giao dịch một cái được chứ?"
Cùng với những lời này, là cái tay chui vào trong áo, ngón tay lạnh lẽo mà mảnh khảnh, di chuyển trên làn da, có khuynh hướng đi thẳng xuống dưới.
Lý Giám cảm thấy kích động, muốn thét chói tai, hắn thậm chí sinh ra ảo giác, hình như mình bị một nữ tử vô lễ...... Yết hầu của hắn khẽ rung lên vì hoảng sợ, âm thanh đã bị điểm huyệt không phát ra được, không sai, người này ── là nam!
"Cuối cùng cũng phát hiện, ta cho là ngươi không ngu xuẩn như vậy chứ"
Thẩm Xán Nhược cũng không dừng tay, hắn chỉ dùng lực mạnh, kéo quần áo còn lại của hắn xuống. dien/da/n;le;q.uyd;on Sau đó mang giọng áy náy nói: "Xin lỗi, ta không quen với quần áo của nam tử, không làm đau ngươi chứ."
Lý Giám cảm thấy gió rất là lạnh, phơi bày tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy trước mắt người cùng giới, vốn cũng không phải chuyện gì, nhưng kì lạ là hắn biết một chuyện: Nguy hiểm!
Thẩm Xán Nhược đến gần hắn, vẻn vẹn mặc một chiếc áo đơn, thân thể như liễu yếu đu đưa theo gió, tóc dài chảy xuống trước ngực của hắn, gãi gãi giống như trêu chọc hắn.
Hắn nhìn thấy đôi mắt, loé ra ánh sáng u lam, có lẽ là do bóng tối. Trong đôi mắt đó, ở cái tuổi này, hắn biết chắc chắn rằng, đó là ham muốn du͙© vọиɠ.
Không thể nào...... Nếu như hắn nhớ không lầm, Thẩm Xán Nhược năm nay mới 16 tuổi, nhỏ hơn hắn năm tuổi, chẳng lẽ hắn muốn......
Thẩm Xán Nhược cúi người, dán lên môi của hắn, nói một câu: "Nhớ tối nay, là ta muốn ngươi."
Lý Giám trợn trừng mắt.
Ai có thể kỳ vọng được một xử nam mười sáu tuổi có bao nhiêu kỹ thuật thuần thục, cho nên Lý Giám bị xỏ xuyên trong nháy mắt, hắn muốn một kiếm gϊếŧ chết cái thứ không ngừng ra vào trong cơ thể mình. Hắn chảy máu còn nhiều hơn những lúc ở trên chiến trường trước đây, mà loại đau đớn này, không phải là bị người chém một đao hay bắn mấy mũi tên có thể so sánh được
Khi hắn sắp hôn mê thì Thẩm Xán Nhược dùng động tác mạnh hơn đánh thức hắn, sau đó phát tiết ở trong thân thể hắn.
"Đừng ngủ."
Tại sao âm thanh của hắn vẫn tỉnh táo, không một chút nhiệt độ nào như vậy...... Lý Giám cảm thấy nơi nhạy cảm của mình rất lạnh lẽo, cố gắng mở đôi mắt đang lim dim. Một ánh sáng lạnh thoáng qua, hắn tỉnh táo lại.
Thẩm Xán Nhược cầm môt cây chủy thủ tiến đến phân thân hắn, thỉnh thoảng còn khoa tay múa chân. Thấy vậy, hắn bị hù dọa, mồ hôi lạnh chảy ra ướt sũng cả người.
Ngươi ── ngươi làm gì vậy? Lý Giám dùng ánh mắt hỏi thăm.
"Ta không để lại một chút kỷ niệm, dùng cái gì cùng ngươi nói điều kiện?"
Thẩm Xán Nhược giơ đao lên, tim Lý Giám muốn nhảy từ trong ngực ra.
Có thứ bay lên, chỉ là không phải cái mà hắn sợ nhất, bởi vì cũng không có cảm giác đau đớn. Đen kịt...... Bộ lông......
Nếu như Thẩm Xán Nhược không dự kiến trước điểm huyệt khắp người hắn, người của toàn kinh thành đại khái đều sẽ bị tiếng kêu thảm thiết lúc gần sáng này đánh thức.
Diễn đàn
"Tài nấu nướng của ta cũng không tệ lắm." Thẩm Xán Nhược cất đao, vén màn lên, đi vào sau bình phong dùng nước ấm tắm rửa.
Đến khi ăn mặc chỉnh tề đi ra, Lý Giám đã từ từ khôi phục thần trí.
Không hổ là Vĩnh Khang thế tử, chấp chưởng một nửa binh mã trong thiên hạ.
Thẩm Xán Nhược ngồi ở trước gương, từ từ chải chuốt mái tóc ướt sũng, "Ngươi nên biết ta muốn cái gì."
Lý Giám cảm giác huyệt câm đã từ từ dãn ra, cố gắng vận khí giải huyệt. Hắn nhìn chòng chọc cái bóng dáng nhu nhược đó, không dám tin mình bị người kia giữ chặt một buổi tối. Nhưng trên thực tế, chẳng những hắn không hề có sức hoàn thủ, kể cả được thả một lần, với nội lực hùng hậu của người nọ, hắn cũng không nắm chắc phần thắng là bao nhiêu.
"Ngươi muốn cái gì?" Hắn đắn đo hỏi.
Thẩm Xán Nhược dừng lại, lẳng lặng nói: "Ta muốn sống."
"Cái gì?" Lý Giám cho là mình nghe lầm.
Thẩm Xán Nhược nói: "Ta muốn sống nữa, không có biện pháp nào. Nếu như ngươi gϊếŧ ta, ta sẽ dùng chuyện tối hôm qua uy hϊếp ngươi."
Lúc hắn nói chuyện, vẻ mặt nghiêm túc như thế, khiến Lý Giám không thể không tin những gì mình nghe được.
Thẩm Xán Nhược nghiêng mặt sang bên, "Lý Giám, xin lỗi."
Lý Giám sửng sờ một chỗ, Thẩm Xán Nhược đi tới, mở huyệt đạo của hắn.
"Ngươi...... Có muốn ta giúp một tay không?"
Thấy hắn nửa ngày không có phản ứng, Thẩm Xán Nhược đi tới, đỡ thân thể hắn dậy.
Hắn rủ mắt xuống, có chút ưu thương mà người khác không thể nhận ra.
Lý Giám, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, chúng ta đã nằm trên bàn quay, đã bắt đầu chuyển động.
Ta và ngươi có thể thoát khỏi vận mệnh đã mở này hay sao?