"Nói chính sự." Trác Vương ngăn lại hai vị đồng bạn không đáng tin cậy, cười hỏi Ngụy Nhã "Ngươi có phát hiện vấn đề?"
Ở đây nhiều người đến vậy, cố tình lại hỏi tỉnh dậy trễ nhất Ngụy Nhã, là vì đánh giá cao hay muốn gây khó dễ nhất thời khó mà phân biệt.
Ngụy Nhã lại lười loanh quanh lòng vòng, nói thẳng "Xung quanh tối hơn trước."
Tuy vừa thức dậy, đối với vẫn luôn duy trì cảnh giác cao độ Ngụy Nhã đương nhiên rất mau phát hiện phạm vi chiếu sáng của đống lửa đã bị thu hẹp. Chưa kể tuy rằng trong rừng vốn tối tăm hơn bên ngoài, nhưng cũng không đen nhánh tới mức vượt qua hai mét liền cái gì cũng nhìn không rõ, mọi thứ như có một tấm màn đen bao phủ.
"Nói đúng hơn là mặt trăng biến mất." Trác Vương chỉ bầu trời. Lúc đầu xuyên qua tán cây rậm rạp vẫn còn nhìn thấy sao trời, hiện tại thì đừng nói ngôi sao, ngay cả tán lá cũng không phân biệt nổi.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, Thiên Ân bình đạm bổ sung "Không chỉ mặt trăng. Trời cũng không sáng."
Động đất xảy ra, có thật nhiều chuyện liên tiếp phát sinh, khiến cho đại đa số người đều đối với thời gian trôi đi có nhận thức mơ hồ, hay nói đúng hơn là ở mạt thế mọi người đều ít có khái niệm thời gian. Mặt trời lên thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ. Nhưng vẫn luôn cẩn trọng như Thiên Ân hiển nhiên là cái ngoại lệ.
Nhìn như bọn họ chỉ chợp mắt một lát, kì thực là nửa ngày đã trôi qua. Có lẽ là do dư chấn khiến thân thể ít nhiều đều mệt rã rời, thế nên ngủ nửa ngày vẫn không thấy tinh thần phấn chấn liền sẽ tự giác cho rằng bản thân chỉ mới thϊếp đi một lúc.
Không nghĩ tới có người tâm tư tỉ mỉ đến vậy, Trác Vương không khỏi âm thầm đánh giá, nhưng trước mắt có vấn đề càng quan trọng hơn phải đối mặt là "Thời tiết đang biến xấu."
"Trước có lũ lụt, sau có sương mù. Gió lốc vừa xuất hiện, lại thêm động đất. Còn chưa kịp để người ta thở dốc thì lại thêm mặt trăng cùng mặt trời đồng thời biến mất?! Đây là muốn dồn tất cả vào chỗ chết?!" Kỷ Lai lẩm bẩm nói, ẩn ẩn mang theo nghiến răng nghiến lợi, cũng không biết là đang phẫn nộ người nào.
Doãn Châu sắc mặt cũng không đẹp, không có tâm tư lại chỉnh sửa móng tay, nghĩ tới cái gì liền hướng Trác Vương liếc mắt một cái, khó chịu nói "Bọn họ không phải đã biết trước đi?"
Không đầu không đuôi, nhưng Trác Vương lại dễ dàng tiếp thu được, trào phúng nói "Như vậy còn đoán không ra thì bọn họ đã sớm chết từ lâu."
"Thật sự?!" Doãn Châu khó tin trợn mắt, theo sau giận mắng "Lão nương ta trân quý đến vậy, vậy mà bọn họ dám đẩy ta vào chỗ chết?!"
Kỷ Lai lại không quản này đó, mà là nhìn người vẫn luôn thu nhỏ độ tồn tại đối diện, xem kỹ nói "Chuyện nghiêm trọng đến mức này mà ngươi còn không đoán trước được, hay lại cố tình che giấu không báo?"
Bất ngờ bị điểm danh Phỉ Tư khóc không ra nước mắt, oan muốn chết nói "Ta dám thề, ta hoàn toàn không biết mặt trời mặt trăng sẽ biến mất a!"
Động đất lũ lụt phát sinh còn có khả năng may mắn sống sót, liên quan tới tồn vong của toàn bộ tinh cầu như mặt trời mặt trăng thì Phỉ Tư lại hoàn toàn không dám đi đánh cuộc. Bởi vì hai thứ này biến mất sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng tới mức nào, chỉ cần không ngốc đều sẽ biết.
Nhưng mặc kệ Phỉ Tư có thề thế nào, ở đây được mấy người tin cũng chưa biết chừng.
Lại không phải ngốc bạch ngọt, chỉ dựa vào mấy lý do thoái thác ban đầu của Phỉ Tư lại tin tưởng hắn như lúc đầu.
Cùng nhóm với toàn những người có đầu óc lại có thực lực chính là như vậy. Có lợi cũng sẽ có hại. Đừng mong chỉ dùng vài ba câu liền lừa gạt như những người khác. Chỉ là họ có muốn vạch trần hay không mà thôi, lại không có nghĩa không biết.
"Bọn họ" là ai, đám người Doãn Châu có ý tứ gì, Phỉ Tư vẫn là nói dối hay thật sự, Ngụy Nhã không tò mò, cũng không có hứng thú muốn biết. Cậu chỉ lo thu thập mọi thứ, chia thịt khô cho một lớn một nhỏ, lại đỡ Thiên Ân đứng dậy, dự tính tranh thủ thời gian vừa đi vừa ăn.
Vừa vặn Thiên Ân cũng làm xong cây đuốc, dẫn mồi lửa, trước tiên giao nó cho một thân nhẹ nhàng lại quá lùn dễ dàng tìm không thấy Thiên Ngọc, lúc này mới đưa cây còn lại cho Ngụy Nhã.
Thiên Ngọc hai tay cầm cây đuốc còn cảm thấy chính mình được cha tin tưởng giao cho trọng trách dò đường nha, gương mặt nhỏ lập tức trở nên nghiêm túc, quyết tâm muốn chứng minh thực lực. Hoàn toàn không biết Thiên Ân là sợ nhóc con chân quá ngắn, người quá lùn, trong rừng lại quá tối, đi một hồi chưa nói tới bị lạc, trước mắt liền sợ không chú ý liền dẫm tới rồi. Ôm cây đuốc trở thành vật phát sáng di động cho dễ định vị.
Ngụy Nhã nghẹn cười đến bả vai đều phát run, bị Thiên Ân không dấu vết nhéo nhéo eo cảnh cáo mới không mở miệng chọc bánh bao.
Bởi vậy bánh bao phát sáng Thiên Ngọc tâm tình vẫn còn tích cực như cũ, không hề hay biết mục đích ban đầu của cha nhóc cũng không cao lớn đến vậy.
Mấy người còn lại thấy phu phu hai người dứt khoát lưu loát đứng dậy lên đường đều ngưng bặt, có chút không hiểu ra sao.
"Đợi đã, các ngươi cứ vậy lên đường, không định chờ chúng ta sao?!" Kỷ Lai thấy người đều sắp rời khỏi tầm mắt, một bên vội thu hành lý, lại không quên lớn tiếng gọi người. Nhưng hắn không quên hoàn cảnh, âm lượng chỉ đủ làm người nghe thấy, không tới mức gọi cả thú biến dị kéo tới đây mở tiệc.
Cả Thiên Ân lẫn Ngụy Nhã lại như không nghe được. Đợi khi cả bọn gấp gáp đuổi kịp, lặp lại lần nữa, Ngụy Nhã mới tỏ vẻ cả đám mới có vấn đề, đáp "Lại không phải chung đội, chúng ta muốn xuất phát đâu cần phải thông báo các ngươi."
Đám Kỷ Lai bị nói đến sửng sốt sửng sốt.
Bọn họ mặc định cho rằng cả đám đều rời khỏi đội ngũ, một đường đi vào rừng, còn nghỉ ngơi qua một đêm, như vậy không khác nào đã ngầm thừa nhận muốn tổ đội với nhau. Lại hoàn toàn bỏ qua khả năng Thiên Ân cùng Ngụy Nhã không hề có ý muốn tổ đội.
Phỉ Tư dẫn đầu lên tiếng nói "Thiên ca, Ngụy ca, ta muốn cùng các ngươi lên đường." Mặc dù biết chính mình muốn đạt được tín nhiệm của hai người họ có điểm khó khăn, nhưng hắn thà rằng đánh cuộc một phen, còn hơn là tiếp tục cùng những người kia lên đường, chỉ nhìn thôi đã đủ phiền lòng. Đi cùng đội ngũ như vậy thì chết thế nào cũng không biết.
Kỷ Lai mới mặc kệ khách khí, mang theo u oán nói "Ta cứu mạng hắn!" Này cũng coi như cùng chung hoạn nạn đi? Không phải bình thường đã xem nhau như huynh đệ bằng hữu à? Người này trái lại còn coi họ như người qua đường?!
"Cho nên ngươi là muốn lấy thân báo đáp?" Ngụy Nhã nhướng mày, ngữ khí tràn đầy ghét bỏ nói.
Thiên Ân tức khắc biểu tình lạnh xuống vài độ, nhẫn nhịn mới không đem người lột quần đánh mông. Rốt cuộc là ai đặt cho người này một từ "nhã" vậy?!
Bị chọc đến thẹn quá thành giận Kỷ Lai thu thu nắm đấm, cuối cùng vẫn là khống chế không đánh người, nhỏ giọng rít gào nói "Ai cần! Có cho không ta cũng không thèm!!!"
"Cần cũng không có cửa đâu nhóc, cửa sổ đều không có." Ngụy Nhã bĩu môi, nói nói lại lạnh lạnh nhắc đến chuyện cũ "Ngươi đánh Thiên Ngọc ta còn chưa tính toán xong đâu. Ngày hôm qua coi như không ai nợ ai."
Kỷ Lai lại không cho là đúng "Cái gì chưa tính xong? Là ngươi đánh còn chưa đủ, hay là hắn đánh còn chưa đủ?!" Đậu má, hắn bị phu phu hai người đánh đến hơi thở thoi thóp còn chưa tính đã giải quyết xong, chẳng lẽ muốn đánh chết hắn mới tính?!
Không phải người tốt lại cực kỳ ghi thù Ngụy Nhã đương nhiên là muốn đánh chết.
Ngay từ đầu đã muốn đánh chết nên xuống tay trực tiếp Thiên Ân lựa chọn trầm mặt không nói.
Vẫn luôn ghi hận mẫu phụ bị đánh, không ngừng nghĩ cách muốn trả đũa Thiên Ngọc còn chưa tới mức muốn lấy mạng, chỉ muốn đem người đánh chết ba phần tư mà thôi.
Kỷ Lai đột nhiên cảm thấy lạnh cả người.
"Đánh cũng đánh rồi, cứu cũng cứu qua. Chúng ta coi như không phải bạn, cũng chẳng phải địch, hiện tại làm quen lại từ đầu thế nào? Ta vẫn luôn muốn làm bằng hữu với các ngươi nha. Nếu không phải đồ phá hoại Kỷ Lai chen ngang thì..." Doãn Châu trừng mắt nhìn đầu sỏ gây tội đem mọi chuyện đều làm hỏng bét hết.
Còn trách ta? Kỷ Lai thiếu điều tức muốn hộc máu. Lúc đánh nhau là ai hứng thú bừng bừng đứng xem diễn, biết rõ hắn nóng tính lại không nhảy ra ngăn cản một chút?!
Hắn cũng không phải muốn gϊếŧ ấu tể, chỉ là tính hù dọa một trận, bằng không dựa vào thực lực của hắn còn không phải một giây giải quyết rớt à? Còn có Ngụy Nhã, nếu không phải khí tràng quá mức khủng bố, khiến hắn cảm nhận được tử vong uy hϊếp, suýt chút cũng thật sự bị gϊếŧ chết, thì hắn cũng không cùng một nhân loại hơn thua đến vậy rồi.
Bị Thiên Ân đánh nát mấy đốt xương, nội tạng đều muốn phá, suýt nữa bay mạng, như vậy còn chưa đủ thảm thiết?!
Nhưng không ai cho là vậy.
"Chỉ dựa vào thực lực các ngươi cũng đủ đi ngang khắp nơi, đâu nhất thiết phải cùng người khác tổ đội? Đã là mạt thế cũng đừng nói tới bằng hữu, không cắm sau lưng một dao đã là không tồi rồi." Ngụy Nhã trước nay không để ý tới kết giao bằng hữu, đám Lê Diệp Anh hay Phó Quân cũng vậy, nói là người cùng đường thì đúng hơn. Nhìn như quan hệ thân cận, nhưng chẳng qua cũng chỉ so với người qua đường thân hơn một chút.
Thiên Ân chỉ ngắn gọn tỏ ý kiến "Không cùng đường."
Nơi này không cùng đường là chỉ tư tưởng bất đồng khó lòng hợp tác, hay là hướng đi khác nhau không chung một đường, còn tùy thuộc người nghe chính mình lý giải.
Nhưng chẳng sợ hai người đã trực tiếp từ chối, lại vẫn đánh giá sai trình độ da mặt dày của đám Kỷ Lai. Một đám làm như không nghe thấy, vẫn nhất quyết đi chung.
Đường không thuộc riêng ai nha, bọn họ muốn đi liền đi, ai dám nói bọn họ thế nào!
~Tiểu kịch trường~Đám Kỷ Lai: "Ta không nghe, ta không hiểu, ta thích đi liền đi. Ai dám cấm!"
Ngụy Nhã: "..." Lần đầu tiên gặp phải người da mặt dày hơn cả ta, bảo bảo sợ hãi~
Thiên Ân: "..." Hóa ra ngươi cũng biết chính mình da mặt dày?
Thiên Ngọc: "..." Cảm giác bọn họ chơi lưu manh có điểm quen thuộc là sao nha?
~Tác giả có lời muốn nói~Muốn đẩy nhanh mạch truyện, nhưng đọc xong cảm thấy nó khá quỷ dị, tiểu bạch văn lên một tầm cao mới luôn rồi...... Kết quả là chậm rì rì thế này đây. Ban đầu dự tính không tới 60 chương, bị ta kéo hơi quá tay rồi ( ╥ω╥ )
Ta mới viết lại thử "Hắc hóa đi, nhân vật chính!", cảm giác Tiểu Dạ bán manh đã lên một level mới thì phải?! Hắn siêu cấp đáng yêu luôn nga~ Đáng yêu nhất trong số các tiểu công mà ta từng viết nè (//ω//)
Tiểu Dạ: "Ta đây siêu cấp đáng yêu, khắp tam giới không ai so bằng nha! Sư tôn mau tới sủng sủng ta~"
Mặc Mặc: "... Ngươi ooc đến vui vẻ?"
Không biết nên đăng trước chương 1, hay đợi đủ 10 chương rồi đăng ta???