Chương 54: Hoàn hảo chạy thoát

Thiên Ân bị phản bác cũng không nóng nảy, trước sau chậm rãi nói "Mục đích lần này là an toàn rời đi, thế nên kế hoạch của chúng ta là nắm chặt thời gian thoát khỏi đây."

Dùng nhánh cây phác họa đại khái địa hình, Thiên Ân chỉ vào chỗ đầm lầy nói "Nơi này xung quanh bao phủ xác Lôi Trùng, linh cẩu vẫn luôn kiêng kị, chỉ cần vượt qua nó, đi tới đầm lầy, sẽ không lo bị sư tử hay linh cẩu truy đuổi."

Bởi vì mục tiêu không phải săn thú, thế nên việc sư tử cùng linh cẩu có lưỡng bại câu thương hay không, cũng không ảnh hưởng tới bọn họ. Mục đích dẫn sư tử đến địa bàn của linh cẩu là để chúng trì hoãn thời gian giúp bọn họ có thể rời đi mà thôi.

Bất quá, ngư ông đắc lợi sao? Thấy Ngụy Nhã nghiêm túc nghiên cứu bản vẽ, Thiên Ân lặng lẽ thu hồi tầm mắt. Nếu không phải thời gian không còn nhiều, y thật muốn biết bầu bạn của mình có ý tưởng như thế nào.

Y dám khẳng định, Ngụy Nhã một khi đã nói như vậy thì hoàn toàn không tính bỏ qua cho đám thú biến dị kia, không định từ bỏ cơ hội thu lương thực.

"Ngươi biết chỗ đó là mồ chôn của Lôi Trùng mà còn muốn đi vào? Ta thấy chưa bị linh cẩu đuổi kịp thì đã bị lôi điện giật chết rồi!" Bách Thụy nói.

Ngụy Nhã lắc đầu "Mặc dù xác Lôi Trùng rất nhiều nhưng cũng không phải toàn bộ mặt đất đều có, linh cẩu không dám đi qua là do hình thể bọn chúng quá lớn, không dễ né tránh, nhưng chúng ta thì khác. Chỉ cần cẩn thận một chút thì không có gì đáng ngại."

Phỉ Tư ngẫm lại nói "Theo ta nhớ thì đầm lầy đại khái rộng mười hai mét, không có đất đá hay cây cỏ để làm điểm tựa, muốn tất cả đều vượt qua cũng là một cái nan đề a. Hơn hết, không phải ai cũng có kỹ năng vượt qua đầm lầy."

"Vì vậy phải chuẩn bị ván gỗ." Thiên Ân nói.

"Dù có chuẩn bị thì dài như vậy cũng mang đi không được."

"Có vác theo thì cũng không thể đem vào rừng, chưa kể để nổi trên bề mặt đầm lầy thì phải làm ván gỗ đủ mỏng nhẹ, như vậy di chuyển rất dễ gãy."

"Làm theo kiểu thang gấp, đem ván gỗ nối lại, đến đầm lầy thì trải ra, còn chẳng phải được rồi sao?" Ngụy Nhã khó hiểu mọi người sao lại xoắn xuýt vấn đề đơn giản như vậy, cậu đã quên việc lo quá sẽ loạn, không phải ai cũng đủ bình tĩnh trong thời gian cấp bách thế này, vì chỉ cần sư tử hay linh cẩu đuổi đến kịp thì bọn họ đều không còn đường chạy thoát.

"Ngươi biết cách xử lý?" Thiên Ân quay sang nhìn Ngụy Nhã. Cách dùng ván gấp y cũng nghĩ đến, thế nhưng độ dày mỏng, dài ngắn của tấm ván sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến khả năng chịu lực của nó. Một khi tính toán sai lệch một chút thì rất dễ bị chìm, bởi vì nó không phải hoàn chỉnh một khối.

"Chắc là có thể. Bất quá, ta nói trước là sẽ không thể cùng lúc đều đi lên."

"Chuyện đó ngươi không cần lo, dù sao nếu là một khối hoàn chỉnh thì cũng không thể chịu được trọng lượng nhiều như vậy." La Hải nói.

"Nhưng ngươi có đảm bảo ván gỗ kia dùng được, không có nửa đường thì chìm?" Bách Thụy hoài nghi hỏi.

"Nếu như ngươi không tin tưởng, vậy thì đến lúc đó cứ để một nhà của ta thử trước vậy? Sao nào, ý này không tồi đi?" Ngụy Nhã cười nói.

Bách Thụy mạc danh cảm thấy mình vừa bị rơi vào bẫy, thế nhưng hắn lại không rõ nguyên do, cho nên mặc kệ có điểm khó chịu cùng nghi hoặc, vẫn mở miệng chấp nhận đề nghị của Ngụy Nhã.

Dựa theo những gì Ngụy Nhã từng trải qua cùng được huấn luyện, muốn trăm phần trăm đảm bảo tất cả đều vượt đầm lầy an toàn, thật sự là dễ như trở bàn tay. Bất quá, cậu phải tỏ ra do dự như vậy là để "bị buộc" phải làm chuột bạch thử nghiệm, có vậy thì cả nhà cậu mới trở thành đám người đầu tiên thoát hiểm.

Lỡ như linh cẩu đuổi tới, chỉ cần một tiếng kêu của bọn chúng thì tin chắc cũng đủ khiến một đám bị dọa phá lá gan, chen nhau muốn vượt đầm lầy, đến chừng đó thì không biết có bao nhiêu người bình an vượt qua. Lại nói, ván gỗ có chịu nổi một đám người xúc động hay không cũng là cả một vấn đề. Lấy an toàn làm ưu tiên hàng đầu, Ngụy Nhã đương nhiên phải phòng ngừa hết thảy nguy cơ có thể xảy ra.

Từ Duệ ngưỡng mộ nhìn Ngụy Nhã cùng những người khác thảo luận. Phải biết là chưa từng có nhân loại nào tham gia vào kế hoạch như vậy. Cho nên Ngụy ca ca quả nhiên cùng những người khác không giống nhau!

"Đợi khi lớn lên, ta nhất định phải tìm một người như Ngụy ca ca mới được!" Nói còn tưởng tượng trong đầu, khóe miệng chảy xuống vệt nước khả nghi.

Thiên Ngọc ghét bỏ né qua một bên, không nể tình mà giội cho một gáo nước lạnh "Mơ tưởng."

Nhất Minh lẩm bẩm "Nếu còn có người giống như vậy thì chưa đợi tới lượt ngươi ra tay đã bị những người khác đoạt mất."

"Không phải chứ, lại nữa?!" Từ Duệ cả kinh nói.

Nhất Minh liền ném cho Từ Duệ một ánh mắt xem thường "Đã là thời đại nào rồi, là cường giả vi tôn. Ngươi muốn bầu bạn mình là một tên kéo chân sau, hay là một người có thể trợ giúp ngươi? Nếu không phải việc sinh sản vốn thấp, những kẻ chỉ biết thêm phiền như vậy còn lâu mới lọt vào mắt tộc nhân của chúng ta."

Từ Duệ gật đầu tán đồng, nhưng không chịu được cái vẻ mặt tỏ vẻ tất cả đều ngu xuẩn, chỉ có ta là giỏi nhất của Nhất Minh, vẫn là cười bỉ nói "Nói thì hay lắm, còn không biết là ai cách đây không lâu còn bám đuôi tên ẻo lả La Vân kia, bị Ngụy ca chỉnh một đốn ta?"

"Từ Duệ nói không sai. Lúc đó ta còn chứng kiến Nhất Minh bị La Vân xé áo trước công chúng nha. Muốn bao nhiêu thân mật liền có bấy nhiêu." Một ấu tể vừa nói xong lời này, cả đám lập tức hi hi ha ha cười vào mặt Nhất Minh.

Hắc lịch sử bị nhắc lại, Nhất Minh khỏi phải bàn mặt có bao nhiêu khó coi. Nó cũng không rõ trước đây mắt bị mù hay sao lại đi coi trọng La Vân, hiện tại nhìn thôi đã đủ khiến nó muốn đi đường vòng. Có lẽ là bởi vì La Vân luôn tỏ ra yếu ớt cần được bảo hộ, khiến nó thỏa mãn tâm hư vinh, cho nên mới vậy đi?

Kì thực thì không thể trách Nhất Minh. Nếu như không có Ngụy Nhã cái này biến số xuất hiện, thì việc bầu bạn càng ỷ lại vào mình, càng khiến cho dị tộc cảm thấy tự hào. Nói thẳng ra thì nhu nhược nhỏ yếu như La Vân trước đó có lẽ nhận được yêu thích từ rất nhiều dị tộc, nhưng từ khi có Ngụy Nhã xuất hiện, hình thành đối lập rõ ràng như vậy, thì hình mẫu tiêu chuẩn của mọi người cũng xảy ra biến hóa.

Phải biết, trong bất cứ hoàn cảnh nào, người đều bẩm sinh tôn sùng cường giả, xem trọng kẻ có thực lực. Huống chi hiện tại đã là mạt thế. Mọi người sẽ muốn một kẻ chỉ biết núp sau lưng, hay một người có thể kề vai sát cánh chiến đấu, không cần hỏi cũng biết đáp án.

Định ra kế hoạch, mọi người liền phân công nhau chuẩn bị. Ngụy Nhã có chút bội phục khi thấy các dị tộc chỉ tốn nửa ngày liền hoàn thành việc đốn cây, mài gỗ, cho tới ghép nối, mọi việc đều làm thuần thục lưu loát. Ngụy Nhã chỉ cần đo đạc, chỉ điểm cùng kiểm tra thành phẩm là được.

Bên này bận rộn khí thế để làm việc, bên nhân loại lại tụ tập tán ngẫu, càng nói càng nhập tâm, tám chuyện trên trời dưới đất, vui vẻ cực kỳ. Thật đúng là không có chút tự nhận thức bọn họ đang trong hiểm cảnh.

Phỉ Tư vừa nãy nhịn không được, ghét bỏ ra mặt nói "Nhìn còn tưởng bọn này là người hầu a. Tám chuyện hăng say như vậy, bộ tưởng đang đi dã ngoại chắc?"

Sau đó, Phỉ Tư liền nhận được một câu "Chúng ta sức yếu như vậy, chạy trốn một đường đã là cực hạn rồi, mới nghỉ chân một chút mà ngươi bất mãn cái gì? Đừng có đem so thể lực của nhân loại với dị tộc!"

Ngụy Nhã đứng một bên nhìn Phỉ Tư tức đến nghẹn họng, trong lòng tấm tắc. Nữ nhân cậu không nói, nhưng nam nhân cũng đua nhau một đám tự nhận là sức lực nhỏ yếu thì cậu thật muốn cười a. Mặt mũi đều ném hết rồi sao? Vả lại, ai bảo nhất thiết phải chọn việc nặng để làm, ghép nối ván gỗ cũng đâu cần thể lực!

Cậu cả đêm hết leo cây rồi chạy trốn, không có thời gian nghỉ ngơi, lại theo một đám đi làm ván gỗ, cậu còn chưa than vãn thì đám người nhàn rỗi kia có tư cách gì ngồi cắn hạt dưa, miệng lại kêu ca mệt mỏi chứ?! Lão tử cũng là nhân loại đây này!

Ngụy Nhã còn đang phun tào thì bỗng dưng có một người đi đến trước mặt cậu. Nam nhân thân hình có điểm đơn bạc, sắc mặt hơi kém, nhưng cũng không che được đường nét thanh tú trên mặt. Dùng lượng từ ít ỏi của Ngụy Nhã để hình dung một người thì đối phương mang theo điểm bệnh trạng mỹ cảm.

"Ngươi hảo. Ta là Từ Hải An." Nam nhân cười đầy hảo ý nói, có chút do dự chìa tay trước mặt Ngụy Nhã, hiển nhiên là theo phép lịch sự muốn bắt tay một cái.

Ngụy Nhã cũng không làm hắn khó xử, bắt tay rất phóng khoáng "Ngươi hảo. Ta là Ngụy Nhã."

Chưa đợi Ngụy Nhã hỏi mục đích đến tìm cậu, Từ Duệ đã chạy đến níu tay nam nhân "Mẫu phụ, sao ngươi không đi nghỉ ngơi, chạy đến đây làm gì a?"

"Ta đã nghỉ đủ rồi, cũng không thể cứ ngồi một bên không làm việc được." Từ Hải An tay có chút cứng đờ xoa đầu Từ Duệ, dường như không quen làm động tác như vậy trước đây.

Đối với việc Từ Hải An muốn giúp một tay, Ngụy Nhã cũng không vì hắn một thân bệnh trạng mà từ chối. Thích nghi hoàn cảnh là tốt, dù sao thú biến dị cũng không vì ngươi bị bệnh mà không tấn công ngươi, không ăn thì cũng không có nghĩa là sẽ không cắn chết.

Không thể đi săn thì ở phía sau làm hậu cần, chỉ cần có đóng góp sức lực thì không phải kẻ vô tích sự.

Ngụy Nhã phân cho Từ Hải An việc rất nhẹ nhàng, bảo hắn đem mớ dây leo bện thành dây thừng.

Thiên Ngọc vẫn luôn lén nhìn bên này, thấy Từ Hải An cũng có thể phụ giúp, mới lưỡng lự đi tới, níu góc áo của Ngụy Nhã giật giật.

"Thiên Ngọc, cần gì sao?" Ngụy Nhã cúi đầu nhìn nhóc hỏi.

"Mẫu phụ, ta cũng muốn làm." Thiên Ngọc nói xong lại nhìn chằm chằm xuống mặt đất, như thể dưới đất có cái gì thú vị lắm.

Nói chuyện với mẫu phụ, nhóc vẫn là không có thói quen.

"Vậy thì Thiên Ngọc cũng giúp giúp ta một tay nha." Ngụy Nhã nói lời này, khỏi phải bàn có bao nhiêu đắc ý. Nhìn xem, nhóc con nhà ai đáng yêu được như vậy chứ!

"Ta nữa! Ngụy ca ca, ta cũng muốn giúp!" Từ Duệ thấy Thiên Ngọc cũng có thể làm, nhao nhao giơ tay như sợ bị ai đó giành mất việc.

Bởi vì có thêm hai tân binh, Từ Hải An cũng không biết cách làm, cho nên Ngụy Nhã cũng đi theo ngồi xuống tỉ mỉ chỉ bọn họ cách bện dây thừng.

Đám ấu tể thấy Thiên Ngọc cùng Từ Duệ đều có thể phụ giúp làm việc, lập tức xúm lại cũng muốn giúp. Cao hứng cứ như thể phát hiện trò chơi mới không bằng.

Lại nói trở về, bình thường ấu tể rất ít có thời gian rảnh, nếu không phải là tập thực chiến thì cũng sẽ đi nhận thức thực động vật biến dị, hoặc là phụ giúp dị tộc trưởng thành xử lý vật liệu, không thì cũng sẽ đi chạy việc vặt cho nhân loại, thế nên đột nhiên rảnh rỗi như vậy, xác thực là không có thói quen, cảm thấy tay chân đều ngứa ngáy khó chịu. Nếu không phải điều kiện không cho phép thì một đám sớm đã chạy loạn trong rừng để tiêu hao tinh lực rồi.

Ngụy Nhã đối với những người chăm chỉ học hỏi luôn luôn có kiên nhẫn, mặc kệ đám ấu tể làm sai nhiều lần, hay là hỏi rất nhiều vấn đề, cậu cũng không hề nổi nóng "Nếu có thời gian, các ngươi cũng nên bện một sợi đem theo bên người."

"Để làm gì a? Chúng ta có thể dùng nó làm vũ khí sao?" Một ấu tể không hiểu hỏi.

"Không thể làm vũ khí nhưng có thể trợ giúp việc săn bắt." Ngụy Nhã liệt kê ra tác dụng của dây thừng, có thể dùng để chế trụ thú biến dị, có thể giúp leo trèo, khuân vác đồ vật, lập bẫy rập,... Những kiến thức này đều là cơ bản, chẳng qua bởi vì đám ấu tể trước mặt đều còn rất nhỏ, những gì bọn họ được học đều là cách đi săn, chạy trốn cùng nhận biết động thực vật, còn những kỹ năng mềm thì vẫn chưa có người dạy qua, thế nên đối với những gì Ngụy Nhã nói, đều khiến một đám đôi mắt nhỏ tỏa sáng, đối với dây thừng liền có hứng thú to lớn. Thật nhiều tác dụng nga~!

Sa Luân nhìn một đám tiểu bằng hữu vây quanh Ngụy Nhã, có vẻ chơi rất vui, nó cũng muốn tham gia. Nhưng mà cha đã nói nó phải bên cạnh làm bạn với mẫu phụ, thế nên cũng chỉ có thể mắt thèm nhìn mọi người chơi đùa.

"Ngụy Nhã ngày càng khác xa so với ấn tượng lần đầu ta gặp." Phó Quân cũng nhìn thấy một màn như vậy, thở dài nói.

"Phó Quân, ta phải làm sao thì Ngụy Nhã mới quay lại làm bằng hữu của ta đây? Ta rõ ràng biết sai rồi mà. Hắn sao không cho ta một cơ hội?" Lê Diệp Anh ủ rũ nói tiếp "Sa Dực chẳng những không nghĩ cách giúp ta, lại còn giống như trở về mấy năm trước, không cho phép ta tiếp cận Ngụy Nhã. Rõ là trước đó quan hệ còn hảo hảo, hiện tại sao lại thành như vậy..."

Ngu ngốc, Sa Dực làm vậy là không muốn ngươi bị gϊếŧ oan mạng thôi. Phó Quân lắc đầu nghĩ. Thiên Ân hiện cũng đã trực tiếp ra mặt bao che cho Ngụy Nhã rồi, y sẽ không vô cớ động thủ với nhân loại, như thế còn chẳng phải là muốn ngầm cảnh cáo Sa Dực, y không ngại gϊếŧ nhân loại để bảo hộ bầu bạn sao? Một khi Lê Diệp Anh còn ngu ngơ giữ lại phần đồng tình tâm không cần có kia, rất có khả năng chuyện cũ lặp lại, lần này thì đừng nói là Ngụy Nhã không nương tay, ngay cả Thiên Ân còn chưa chắc đã tha mạng cho hắn.

Đừng nhìn Thiên Ân vẫn im tiếng mà lầm. Nếu không phải niệm tình Sa Dực, y có lẽ sớm đã đem Lê Diệp Anh ném chết. Ít nhất thì Phó Quân nghĩ ném chết đã là nhẹ.

Niệm Y không an tâm lắm, đem một phần đã hoàn thành đi hỏi ý Thiên Ân, nghe y nói không có vấn đề, mới thở phào một hơi "Vừa gặp còn không biết Ngụy Nhã lại có nhiều tài lẻ như vậy. Đúng là không thể đánh giá người khác qua bề ngoài rồi."

"Người như vậy, phải chịu kí©h thí©ɧ đến mức nào mới phát điên..." Thiên Ân thấp giọng nói, âm lượng chỉ đủ một mình y nghe thấy.

Đợi Thiên Ân dẫn theo người định ra lộ tuyến trở về, buổi tối cùng ngày mọi người liền thực thi kế hoạch, không định tiếp tục lãng phí thời gian.

Đám linh cẩu cùng sư tử cái tranh chấp địa bàn không hề phát giác có một đám người mượn bóng đêm ẩn nấp, không tiếng động trốn khỏi vòng vây của bọn chúng, hoàn hảo không hề bị thương đến nơi an toàn.

Tuy nhiên, một đám còn chưa kịp vui mừng vì rốt cuộc cũng tới nơi dừng chân thì mùi máu tươi xen lẫn hôi thối từ xa truyền đến khiến ai cũng dừng bước.

~Tác giả có lời muốn nói~

Rốt cuộc cũng thoát ra khỏi rừng, ta thiệt cao hứng muốn lăn lộn a!!! Nói thật, ta với rừng có vẻ không hợp phong thủy, mỗi lần viết tới cảnh trong rừng liền rất dễ bị bí ý tưởng, sao đó luôn ở tự hỏi "Làm sao để đám nhân vật chính thoát khỏi rừng đây? Đột nhiên rời khỏi có nhanh quá không? Nhưng mà cứ loanh quanh trong đó thì không được a!" (ーー;) Đây là một câu chuyện buồn, ai đọc "Hắc hóa đi, nhân vật chính!" sẽ hiểu, bọn họ hiện tại vẫn còn ở trong rừng a... Mặc Mặc với Tiểu Dạ thật đáng thương...