Chương 46: Thiên Ngọc tỉnh dậy

Ngụy Nhã từ trong hồi ức bừng tỉnh, sửng sốt gắng gượng nhìn qua, chỉ thấy Thiên Ngọc vốn vẫn luôn hôn mê bất tỉnh đang nhìn về phía cậu, hai mắt đã đỏ bừng, dùng sức bò lại đây, nhưng mà dường như chỉ có hai tay là có thể hoạt động nên ngón tay nhóc đều phải cào xuống nền đất đến đổ máu để di chuyển, ráng đem cả người kéo lê về phía cậu.

Phó Quân kinh ngạc thản thốt "Không thể nào, Thiên Ngọc còn có thể tỉnh?"

Trước đó, Thiên Ngọc mặc dù không thể mở mắt nhưng kì thực vẫn luôn có ý thức. Mọi chuyện cha cùng mẫu phụ làm cho nhóc, nhóc đều biết. Nhóc cũng biết rằng chính mình có lẽ sắp chết rồi, bởi vì sắp chết cho nên dù có cố gắng nỗ lực muốn tỉnh dậy cũng không thể.

Ấu tể một khi bị thương quá nặng, lâm vào hôn mê sâu thì chính là dấu hiệu của cái chết. Thiên Ngọc cùng những ấu tể khác đều sớm được nghe về nó, đương nhiên cũng biết rõ tình huống của bản thân.

Mà Thiên Ân so với Thiên Ngọc còn biết trước được điều đó, bởi vì một khắc khi Thiên Ngọc tỉnh dậy thật giống như một người biết bản thân sắp phải rời xa thế giới này, cho nên muốn tranh thủ thời gian một chút. Nếu chỉ là bình thường, Thiên Ngọc sẽ không bao giờ khóc. Nhóc khóc, là bởi vì bản năng biết mình không qua khỏi nên mới không tiếp tục giữ cảm xúc trong lòng nữa. Một tay Thiên Ân nuôi nấng Thiên Ngọc thì y sao có thể không biết rõ tính cách ngoan cường của nhóc con nhà mình, nhưng cũng chính vì biết, cho nên dù muốn lừa mình dối người một chút cũng không thể.

Thiên Ngọc nghe có người nói sư tử biến dị tập kích bọn họ, nhóc đã tưởng lần này chính mình e là thật sự kết thúc rồi. Cha không ở đây, người kia thì chỉ là một nhân loại bình thường, không đúng, sức khỏe còn kém hơn cả người bình thường, vậy nên nhóc thật lo lắng không biết người kia có thể sống sót chờ cha đến cứu hay không.

Nhóc không sợ chết, bởi vì nhóc thật sự sắp chết rồi. Bất quá, bình thường nhóc hận nhất rõ ràng là người kia, nhưng lại không muốn người kia sẽ chết.

Lần đó nhìn thấy Ngụy Nhã cả người nằm trong vũng máu như vậy, thật sự đã khiến Thiên Ngọc hối hận đến mất ngủ mấy đêm. Nhóc đã nghĩ, nếu như chính mình cảnh giác hơn thì tốt rồi, như vậy kẻ xấu đã không có cơ hội để ra tay.

Mùi máu có chút quen biết truyền đến, lại nghe thấy nhiều người nghị luận, Thiên Ngọc liền biết một ấu tể bị thương nặng giống nhóc rốt cuộc cũng đã bị vứt bỏ, trở thành lương thực cho sư tử, mà người kế tiếp nó ăn có lẽ chính là nhóc.

Đột nhiên cảm thấy không cam tâm, nhưng mà Thiên Ngọc song song đó cũng thấy nhẹ nhõm. Như vậy cũng tốt, nhóc sẽ không trở thành gánh nặng nữa, cha cũng có thể bảo hộ tốt người kia hơn, không bị nhóc làm cản trở nữa. Còn có, hai người cũng không cần phải tiếp tục lãng phí lương thực cho một người sắp chết như nhóc.

Vả lại, cha cũng không cần bồi nhóc cùng nhau chết.

Cha đã nói một khi đưa người kia đến nơi an toàn, cha sẽ bồi nhóc, nhưng mà nhóc một chút cũng không cần! Chết thôi mà, cũng đâu có phải chuyện gì ghê gớm, một mình nhóc đi là được rồi. Người kia ngay cả bản thân cũng không biết chăm sóc, nếu như ngay cả cha cũng đi rồi, vậy thì lấy ai lo cho đối phương đây.

Miên man nghĩ ngợi, lại không ngờ người kia lại liều mạng leo xuống cây để đánh nhau với thú biến dị. Thiên Ngọc đều tức đến khó thở, muốn tố cáo với cha, nói cha trở về nhớ hung hăng giáo huấn đối phương một đốn, nhưng nghĩ thì nghĩ, lại vẫn vô lực cử động.

Nhưng mà đợi đến khi trong không khí tràn ngập mùi máu tươi quen thuộc kia, Thiên Ngọc cả người lập tức táo bạo lên, muốn nhanh chóng mở mắt xem người kia lại bị thương ở đâu? Là ai thương tổn đến hắn? Tại sao lại để chính mình bị thương? Sao lại ngốc đến mức không đợi cha đến!

Vì thế mà bất tri bất giác, Thiên Ngọc lại kỳ tích mà tỉnh dậy. Sau đó, nhóc nhìn thấy một đầu sư tử khổng lồ đang muốn đem mẫu phụ của nhóc nuốt trọn vào bụng, mà hai tay của người kia càng lúc càng run rẩy đến lợi hại, đã muốn chống cự không nổi.

"Mẫu... phụ......" Một tiếng gọi này của Thiên Ngọc thành công đánh thức được Ngụy Nhã.

Phải rồi, cậu được đặc ân ban cho một cơ hội để làm lại từ đầu, sao có thể dễ dàng chết tại đây như vậy.

Huống chi cậu đã hứa với Thiên Ân sẽ chăm sóc cho Thiên Ngọc lúc y đi vắng, cậu phải thực hiện lời hứa a.

Ngụy Nhã vừa mới có ý định đem sư tử cùng mình đồng quy vu tận, lập tức đã thu hồi kế hoạch. Cậu đã quyết định lần này chính mình sẽ cùng hai người bọn họ chết già, cho nên tuyệt đối không cần đặt dấu chấm hết ngay tại đây!

Không biết lấy đâu ra sức lực, Ngụy Nhã lại lần nữa đẩy ra đầu sư tử, muốn tìm kiếm sơ hở để đột phá.

Ngay cả thở cũng rất đau, thật sự rất đau, rất muốn ngủ một giấc, nhưng Thiên Ngọc vẫn cố gắng nắm lấy đất đá dưới đất ra sức ném về phía sư tử, muốn lôi kéo sự chú ý của nó.

Không phải thú biến dị thích nhất ăn thịt của ấu tể sao? Vậy thì tới đây ăn thịt nhóc đi! Không cần tổn thương tới mẫu phụ của nhóc!

"Không cần lại đây!" Nhận ra được mục đích của Thiên Ngọc, Ngụy Nhã lần đầu tiên trong mắt xuất hiện hoảng loạn, hai tay càng ra sức, muốn sư tử không cần để ý đến ấu tể của cậu.

"Chết đi! Ta ném chết ngươi! Ném chết ngươi! Mau thả Ngụy ca ca ra!!!" Từ Duệ rốt cuộc cũng từ trong mộng bức vì nhân loại dám đối đầu với thú biến dị bừng tỉnh, lanh lẹ hái nãi quả trên cây, dùng sức ném về phía sư tử.

Có Từ Duệ khởi xướng, từ một cái cây khác cũng có người ném nãi quả về hướng sư tử. Nếu Ngụy Nhã nhìn thấy người ném, cậu khẳng định sẽ ngạc nhiên khi đối phương chính là một trong hai ấu tể đã từng bị cậu giáo huấn, cũng là đứa đã nói lai lịch của Ngụy Nhã cho Từ Duệ biết.

Nhân loại vẫn không có động tĩnh, ngược lại là ấu tể như thể đã bị kí©h thí©ɧ đến, đồng loạt ra sức ném mọi thứ trong tầm tay vào sư tử.

Bị tạp đau, sư tử muốn quay sang cảnh cáo đám to gan kia, nhưng mà một giây sơ hở của nó đã tạo thuận lợi cho Ngụy Nhã bắt được răng nanh cứng cáp kia.

Cách đấy không xa, chỉ mới nhích được một đoạn nhỏ, cả người Thiên Ngọc lại tự nhiên bị nhấc bổng lên. Lê Diệp Anh muốn ngăn cản Thiên Ngọc lao vào chỗ hiểm nhưng bởi vì nơi này gần sát với chỗ sư tử khiến hắn quá mức sợ hãi, thế nên nhấc lên Thiên Ngọc một chút cũng không hề nhẹ tay, động mạnh đến vết thương khiến Thiên Ngọc lập tức hộc ra máu, trắng nõn cằm lập tức bị máu nhuộm một mảng.

Lại nói, Sa Luân từ khi sinh ra chủ yếu vẫn là do Sa Dực chăm sóc, bởi vì Sa Dực lo lắng bầu bạn của mình sẽ vất vả, cho nên Lê Diệp Anh vẫn luôn nghĩ ấu tể nếu đã có sức lực bằng nhân loại trưởng thành thì thể chất đương nhiên cũng sẽ như vậy, sẽ không cần phải cẩn thận nâng niu như những đứa nhỏ nhân loại. Đương nhiên, những điều trên là hoàn toàn không đúng.

Lê Diệp Anh thấy Thiên Ngọc hộc ra một ngụm máu, hoảng loạn suýt nữa thì thả tay ra, nhưng kịp thời bị một câu của Ngụy Nhã chấn trụ.

"Ngươi dám đem con ta ném xuống, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi!!!" Hai mắt Ngụy Nhã đỏ ngầu, gằn từng chữ nói.

Thấy Lê Diệp Anh dừng lại động tác, không có làm rơi Thiên Ngọc, Ngụy Nhã mới quay lại đối phó với sư tử. Mặc kệ bàn tay bị cắt đến máu thịt hỗn độn, Ngụy Nhã dùng sức bẻ gãy một bên răng nanh của sư tử, một giây cũng không tiêu phí liền đảo tay đem răng nanh đâm thẳng vào mi tâm của sư tử. Móng vuốt bám trên bả vai tăng lực đạo như muốn đem xương của cậu bóp nát, nhưng cậu như thể không cảm giác được đau đớn, vẫn ra sức đem răng nanh ghim sâu vào đầu của sư tử. Hơn nữa, vì đề phòng nó tẩu thoát, hai chân cậu cũng dùng để kìm hãm nó.

Đám người La Hải khi đuổi kịp trở về chính là chứng kiến một màn như vậy. Một nhân loại nhỏ yếu lại có thể đem một đầu sư tử biến dị thân hình lớn gấp mấy lần cậu ta ngược đến thê thảm. Trong khi đó thì những người khác lại chỉ biết đứng ở trên cây quan sát, như thể chuyện đang diễn ra bên dưới hoàn toàn không có quan hệ tới bọn họ.

Một đạo sáng bạc chợt lóe, máu tươi bắn thành một đường cong hoàn mỹ trên không trung, sư tử tức khắc đình chỉ chống cự.

Trước khi hình thể khổng lồ của nó ngã xuống rồi trực tiếp đem Ngụy Nhã đè thành một bãi thịt nát thì cậu đã được kịp thời kéo ra, rơi vào vòng tay quen thuộc.

Ngụy Nhã khi nhìn thấy một đầu tóc bạch kim kia, không hiểu sao lại thấy an tâm, cả người vẫn luôn căng cứng rốt cuộc cũng thả lỏng, khóe môi cong lên một độ cung nhẹ mà ngay cả chính cậu có lẽ cũng không nhận thức được.

Nhìn người nằm trong lòng chỉ vừa rời mắt đi một lúc đã thê thảm thành như vậy, cả người đều chật vật, nhuộm một thân máu, vậy mà vẫn còn có thể cười với y, thật sự là chói mắt vô cùng.

Thiên Ân mím chặt môi mỏng, chưa bao giờ tức giận bản thân vô dụng như hiện tại. Y đã sớm nhận ra mùi máu của Ngụy Nhã, nhưng lại vì chân không thể chạy được nữa, cho nên rốt cuộc vẫn là đến chậm.

"Thiên Ngọc, tỉnh." Ngụy Nhã khô khốc nói, ráng làm chính mình thanh tỉnh, dời đi lực chú ý của Thiên Ân. Không phải vạn bất đắc dĩ, cậu tuyệt đối sẽ không lại để chính mình dễ dàng mất đi ý thức.

Quả nhiên vừa nghe Thiên Ngọc tỉnh, Thiên Ân không hề che giấu kinh ngạc trong mắt.

Bất quá, Thiên Ngọc vừa thấy cha đã cứu được mẫu phụ, sức lực vất vả góp nhặt rốt cuộc cũng dùng hết, chống đỡ không nổi mà tiếp tục rơi vào trạng thái ngủ say như trước. Nếu không phải nhìn thấy đầu ngón tay bị đất đá cứa đến rướm máu cùng khóe môi vẫn còn động lại vệt máu khô thì Ngụy Nhã đã cho rằng ban nãy cậu đã gặp ảo giác.

Thiên Ân cũng nhìn ra trên người Thiên Ngọc có vết tích, biết Ngụy Nhã không có nói dối, lại thấy cậu thần sắc đầy lo lắng nhìn nhóc. Đứa nhỏ này chỉ e là đã lo cho mẫu phụ của mình đến mức ép buộc bản thân phải tỉnh dậy.

Chuyện ấu tể có thể từ hôn mê tỉnh dậy y trước nay chưa từng gặp qua bao giờ. Liệu y có thể trông cậy vào kỳ tích lần nữa xuất hiện hay không?

Phía bên kia, La Hải vẫn luôn phức tạp nhìn răng nanh cắm sâu vào mi tâm của sư tử. Mặc dù Thiên Ân là người đã ra đòn kết liễu, nhưng mà dù y không ra tay thì chỉ cần mất không ít lâu nữa sư tử cũng sẽ bị Ngụy Nhã chính tay gϊếŧ chết.

Một bên mắt bị móc, bên còn lại cũng bị chọc mù, cốt đao vẫn còn cắm vào đó, da lông trên người thì đầy rẫy miệng vết thương, đằng xa còn có một nhánh biến dị đằng nằm trên mặt đất, thật không khó để hình dung trận ác chiến vừa mới diễn ra.

"La Hải, ngươi rốt cuộc đã trở về." Chu Lệ Uyên nhào vào lòng La Hải, bộ dáng sợ sệt nói "Ta còn tưởng mình không có cơ hội gặp lại ngươi."

La Hải không đẩy ra Chu Lệ Uyên nhưng cũng không ôm lại cô ta. Hắn thoáng nhìn về phía Ngụy Nhã, lại nhìn người đang dính trên người mình, bỗng dưng cười lạnh trong lòng, có chút phiền chán nghĩ "Ngươi trốn ở trên cây còn sợ cái gì? Người khác đều dám đi đương đầu với sư tử biến dị, lại một chút cũng không hề sợ hãi, hơn nữa lại còn đánh thắng. Ngươi không phản công, cũng không hỗ trợ, cả buổi chỉ biết trốn thì có gì mà sợ?"

Vốn đã bị dọa sợ xanh mặt, La Vân cũng muốn bắt chước mẫu thân ôm cha để tìm kiếm che chở, nhưng mà còn chưa kịp ôm, La Hải lại một chút cũng không hề giữ lại kiên nhẫn như đối với Chu Lệ Uyên, sầm mặt nói "Ấu tể nhỏ hơn ngươi còn biết hỗ trợ người khác đối phó với thú biến dị, ngươi tự nhìn lại mình mà xem. Đừng tưởng bản thân không phải là ấu tể thì có thể núp sau lưng người khác, lười nhác không chịu vận động. Nếu ngươi không biết leo cây, ngươi cho rằng sẽ có người dám liều mạng cứu ngươi hay sao?"

"Mẫu thân khi đó sẽ cứu ta." La Vân không tin nói.

Ngay cả bản thân cô ta còn sợ trốn không kịp, đứa con ngu xuẩn này của hắn lại lấy đâu ra tự tin rằng mẫu thân sẽ cứu nó?

Thấy cha rõ ràng để ngoài tai những lời mình nói, La Vân bỗng dưng phát đại tính tình "Tên xấu xí kia còn vì Thiên Ngọc nhảy từ trên cây xuống. Mẫu thân tốt hơn hắn gấp trăm lần, nếu ta gặp nguy hiểm, đương nhiên mẫu thân cũng sẽ cứu ta, hơn nữa còn làm tốt hơn tên xấu xí kia gấp trăm triệu lần!"

La Vân hiện tại nghĩ nó vẫn còn nhỏ, vẫn cần được bảo hộ, mà mẫu thân nếu nó gặp nguy thì nhất định cũng sẽ cứu nó, vậy thì tại sao nó không được phép núp sau lưng người khác? Nó đâu phải ấu tể, đâu có nghĩa vụ phải đi hỗ trợ tấn công thú biến dị!

Một lời này của La Vân vì kích động nói ra nên không hề khống chế âm lượng, lập tức liền khiến dị tộc bừng tỉnh đại ngộ, biết được nguyên nhân vì sao chỉ có một mình Ngụy Nhã là đứng dưới đất đấu với sư tử biến dị.

"Đau! Ngươi phát điên cái gì?! Có gì từ từ nói!" Lê Tuấn yết hầu bị bóp đến ho sặc sụa, hai tay muốn gỡ ra bàn tay đang bóp cổ mình nhưng đáng tiếc không có tác dụng.

Những người khác thấy tình hình không ổn cũng vội vàng can ngăn, đem dị tộc tách ra.

"Con ta đâu?!! Lê Tuấn, ngươi đã hứa với ta những gì?" Dị tộc gầm lên một tiếng, gân xanh trên trán đều hằn lên.

~Tác giả có lời muốn nói~

Được sủng quá cũng chưa chắc đã tốt, điển hình là Lê Diệp Anh, hắn không rành thế sự, càng không biết cách ứng phó sao cho hợp lý, lại khuyết thiếu kiến thức cùng kinh nghiệm, chân chính là tiểu bạch thỏ!

Thiên Ngọc có nhiều suy nghĩ không phù hợp với lứa tuổi, một phần là do tình huống bắt buộc nhóc phải trưởng thành sớm, một phần là vì cách nuôi dạy của Thiên Ân khác với mọi người. Người thông minh như y đương nhiên sẽ dạy con mình cách nhìn nhận mọi vấn đề từ rất sớm, bởi vì muốn tồn tại được ở mạt thế, cần thiết phải có chuẩn bị ngay từ đầu. Cho nên không cần phải thấy nghi ngờ tuổi tác của nhóc a~ (⁰▿⁰) Nói tiếp, có một người cha trầm ổn ít nói như vậy, muốn đứa con nhoi nhoi cũng khó à nha~~~