Chương 4: Bánh bao?!

Nguỵ Nhã dở khóc dở cười nhìn chén thuốc trên tay có màu sắc khủng bố không khác nào độc dược, đây thật sự là thuốc chữa bệnh chứ không phải thuốc độc à? Uống vào có đảm bảo sẽ không chết thêm lần nữa đi?

Nhìn đứa nhỏ đối diện vẫn đứng yên bất động không nói một câu, Nguỵ Nhã bỗng nhiên thấy khá tò mò. Cậu đã từng gặp qua trẻ con nhưng không đứa nào có thể giữ được im lặng lâu đến vậy. Chẳng phải người ta thường nói tính cách trẻ con luôn hiếu động, không chịu ngồi yên một chỗ hay sao? Hơn nữa, vóc dáng kia khoảng tầm ba, bốn tuổi thì phải, còn nhỏ xíu như vậy mà đã có thể phóng ra khí lạnh à?!

Mái tóc dài màu bạch kim như phủ một tầng ánh sáng, đẹp đến nỗi Ngụy Nhã rất muốn vươn tay chạm vào nó nhưng vẫn phải nhẫn nhịn. Đôi mắt to tròn đen láy, nếu nhìn thoáng qua sẽ nghĩ đây là một đứa nhỏ đáng yêu, xinh đẹp như một con búp bê bằng sứ vậy. Nhưng khi nhìn kỹ mới thấy đôi mắt kia rất sắc bén cùng thần tình lạnh lẽo khiến người ta không khỏi rùng mình.

Nguỵ Nhã vừa nín thở chậm rãi xử lý hết chén thuốc, vừa len lén đánh giá người đối diện. Cậu tinh tế phát hiện từ phần cổ trở xuống, nửa cơ thể bên trái của đứa nhỏ ẩn hiện hoa văn màu đen có chút kỳ quái, mặc dù bộ đồ chắp vá trên người đã che mất ít nhiều.

Nhỏ như vậy mà đã xăm hình sao? Cha mẹ của nhóc cũng không phản bác gì à?

Nếu không phải kiêng kị việc thân phận mình có khả năng bại lộ, Ngụy Nhã thật muốn mở miệng hỏi giữa đứa nhỏ với khối thân thể này có quan hệ như thế nào vậy? Cả buổi đứng giả làm pho tượng tại đây chỉ để giám sát xem cậu có ngoan ngoãn uống thuốc không hử?

Khó khăn nuốt xuống ngụm thuốc cuối cùng, Ngụy Nhã khẳng định cậu chưa từng uống thứ nước nào gây khủng bố vị giác như vậy. Đắng cũng không đắng, cay cũng chẳng cay, nói là mặn cũng không đúng,... Nếu mở một cuộc thi đề tài phân biệt mùi vị trong chén thuốc kia, cậu dám chắc hiện trường sẽ không thiếu phần náo nhiệt. Mỗi người nếm ra một vị, không loạn mới lạ.

Nhưng mà không biết lý do tại sao cậu lại dám uống chén thuốc từ một đứa nhỏ xa lạ đưa tới. Trước đây, dù là trẻ con thì cậu vẫn không dám lơi lỏng mất cảnh giác, bởi vì có nhiều trường hợp kẻ thù lợi dụng điểm này để giở trò.

Ngụy Nhã cảm giác đứa nhỏ cùng mình dường như có điểm thân thuộc mà bản thân cậu vô ý thức nảy sinh sự tín nhiệm với đối phương. Gương mặt đẹp đẽ kia nhìn cũng khá quen mắt, nhưng cậu rõ ràng chỉ vừa gặp cách đây vài phút a.

Thiên Ngọc nhìn chén thuốc đã uống hết sạch đặt trên bàn, không khỏi kinh ngạc trong lòng. Người kia không phải rất ghét uống thuốc, vẫn luôn bảo đây căn bản không phải thứ dành cho con người uống hay sao? Hôm nay lại một hơi uống hết?

Ngụy Nhã âm thầm bĩu môi. Nhóc con, đừng nghĩ là tôi không nhìn thấy ánh mắt khinh thường của nhóc đấy nhé. Chỉ một chén độc dược, à không, thảo dược thì sao có khả năng gây khó dễ cho Ngụy tướng quân được, thế nên mau mau thu hồi ánh mắt không hợp tuổi của nhóc lại đi nha.

Cả hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không ai lên tiếng, mãi cho đến khi Thiên Ngọc mất kiên nhẫn, đem cái hộp mà Ngụy Nhã vừa đặt chén thuốc lên kéo về phía mình, lấy ra một chén cháo trộn rau đặt trước mặt Ngụy Nhã "Mẫu phụ, người có điều gì không hài lòng sao?"

Mẫu phụ? Đứa nhỏ hình như lúc vừa xuất hiện cũng từng gọi cậu là mẫu phụ. Nhưng mà thật có lỗi, IQ cậu có hạn, ngoài dùng cho chuyện liên quan tới quân sự ra thì không đáng để bàn tới, thế nên mẫu phụ rốt cuộc là chỉ mẫu thân hay phụ thân vậy?

Ngụy Nhã miên man suy nghĩ, rồi trong đầu dựng nên một tình huống cẩu huyết kinh điển mà cậu thường bị em gái mình tra tấn lỗ tai. Có khi nào mẫu thân của đứa nhỏ đã mất sớm, mình vừa làm phụ thân, vừa kiêm luôn vai trò mẫu thân, một mình nuôi con?

Chậc, nếu thật sự cậu là kẻ đã goá vợ thì cũng đen đủi quá đi. Một người không có tri thức về thời đại này mà vác thêm một đứa nhỏ, nghĩ cũng đủ thấy gian nan biết bao nhiêu. Quan trọng hơn là cậu còn là xử nam!!! Cậu không có kinh nghiệm nuôi dạy con cái đâu!!! Bảo cậu huấn luyện quân đội thì còn được, chứ việc chăm sóc người khác thì cậu không đủ tự tin. Nguỵ tướng quân vốn là người ngay cả tự chăm sóc bản thân còn không lo được thì đừng nói tới việc chăm sóc người khác a.

Nguỵ Nhã thật bất đắc dĩ nhìn đứa con từ trên trời rơi xuống của mình. Haiz, tương lai rất đáng lo ngại nha. Bất quá, cậu phải thừa nhận bản thân cực kì phấn khích khi có đứa nhỏ cùng huyết thống với mình. Khụ, dù cho nhóc chẳng biết giống ai mà lạnh y chang tảng băng, nhưng mà không thể phủ nhận việc nhóc con rất đẹp. Cậu dám khẳng định con mình là đứa nhỏ đẹp nhất mà cậu biết! Ai đó có chút tự hào nghĩ, bắt đầu bật chế độ nhi khống quên lối về.

Trong đầu Nguỵ Nhã đang chạy dòng chữ: Sớm biết con mình khả ái, xinh đẹp như vậy thì lúc trước lẽ ra mình nên lập gia đình sớm a. Biết quá muộn, đúng là có chút tiếc nuối. May mà mình được đền bù, xem ra trọng sinh cũng không tệ đâu ha?

"Ăn đi." Nguỵ Nhã đẩy chén cháo về phía Thiên Ngọc, vẻ mặt thản nhiên như thể việc quan tâm đến chuyện ăn uống của con mình là lẽ đương nhiên. Nhưng ai đó đã quên mất việc ngay cả thuốc uống cũng là do Thiên Ngọc đích thân đưa đến tận miệng, kể cả chén cháo hiện tại cũng vậy.

Nguỵ Nhã kì thực có muốn ăn cũng ăn không vô. Cậu tin tưởng hiện tại mình dù ăn bất cứ thứ gì vào thì cũng sẽ không nhịn được mà nôn hết chén thuốc vừa cưỡng chế nuốt vào kia. Hơn nữa, có vẻ như vị giác của cậu đã tạm thời đình công luôn rồi.

Thiên Ngọc ngây người nhìn chén cháo Nguỵ Nhã vừa đẩy về phía mình. Đôi mắt khó tránh khỏi mở to hơn bình thường một chút, bất quá trong mắt Nguỵ Nhã thì biểu tình này vô cùng bán manh.

Oa, thật muốn ôm ôm một cái!!!

Nguỵ Nhã sờ sờ khoé miệng mình. May mắn, không có dấu vết khả nghi, lỡ như doạ bảo bối chạy mất thì cậu không biết đi đâu tìm về đây.

Trước khi biết được chuyện gì đang xảy ra và thân phận của nguyên chủ thì tuyệt đối không thể manh động.

Nhịn! Phải nhẫn nhịn!

Nguỵ Nhã không ngừng đấu tranh tư tưởng, lại còn nhắc nhở chính mình là một quân nhân luôn luôn khắc chế tốt bản thân, không bao giờ chịu khuất phục, vân vân và vân vân. Cuối cùng mới thành công khống chế bàn tay đang muốn táy máy tay chân của mình.

Thiên Ngọc âm thầm nâng chén cháo lên cao hơn, che khuất tầm mắt của mình. Chẳng hiểu sao ánh mắt người kia nhìn có vẻ nguy hiểm? Rốt cuộc thì người kia đang định giở trò gì đây?

Nếu như không phải chén cháo là do nhóc đem đến, nhóc thật hoài nghi đối phương có lẽ bỏ thuốc vào trong thức ăn.

~Tiểu kịch trường~

Nguỵ Nhã *lau khoé miệng* : "Bảo bối, đến, ôm một cái nào."

Thiên Ngọc *lặng lẽ đứng cách xa ra* : "Mẫu phụ có vẻ nguy hiểm."

Thiên Ân *cảnh giác nhìn* : "Ngươi tính làm gì?"

Nguỵ Nhã *khóc không ra nước mắt* : "Chỉ muốn ôm ôm một chút thôi mà~"