Chương 37: Phân biệt đối xử

Giữa quảng trường tụ tập rất đông người, toàn thân ít nhiều đều mang thương tích, những người không bị thương thì vội vàng khắp nơi. Cảnh tượng quen thuộc vừa chứng kiến cách đây không lâu lại tái hiện trước mắt khiến một đám người còn ôm tâm lý thoát chết sau tai nạn bị đánh tỉnh.

Ngay cả bên trong căn cứ thì cũng không gì có thể đảm bảo được là sẽ an toàn tuyệt đối.

"Phó Quân trở lại rồi!" Không biết là ai thốt lên một câu như vậy khiến mọi tầm mắt đều đổ về đây.

Vu Lạc là người trước nhất đi tới chỗ Phó Quân, hắn cả người đều đầy rẫy vết thương chưa qua xử lý trông hết sức chật vật, nhưng câu đầu tiên mở miệng lại là "Có rất nhiều người bị thương, bọn ta chỉ có thể tạm thời băng bó, ngươi mau đến xem một chút."

Từ xa nhìn còn tưởng những người ngồi la liệt giữa khoản đất trống bị thương nghiêm trọng, nào ngờ lại gần mới thấy toàn là mấy vết trầy xước đổ máu không đáng kể, căn bản không đủ Ngụy Nhã để vào mắt.

Mặc kệ nhân loại bị thương tích dưới tác động của chất phóng xạ sẽ khiến vết thương đau rát khó lành, thậm chí còn bị ngoại tử thì cũng không nên làm ra vẻ sắp chết đến nơi như vậy a. Trong khi dị tộc bị thương nặng hơn bọn họ còn không hé miệng rên một tiếng. Thật đúng là chê cười.

Nhận được bảo hộ quá tốt chưa chắc đã là việc đáng mừng.

Nhiều năm sống yên ổn đem một đám người đều quên mất thời bình sớm đã không còn tồn tại.

Một chút vết thương cũng chịu không nổi thì khi rời đi bảo hộ của dị tộc, liệu có cứu lấy chính mình được không?

Nếu như ngây thơ tin vào câu nhân loại là những kẻ khi bị dồn tới đường cùng liền sẽ bộc phá năng lực kinh người, khả năng thích nghi với điều kiện sống cực kỳ cao hay đại loại như vậy, cho nên cách nghĩ của Ngụy Nhã là quá tiêu cực, thì chính là sai lầm. Bởi vì người với người, căn bản không thể dùng một nấc thang tiêu chuẩn để đo đếm.

Nếu mọi người khi gặp khó đều có thể biến cường, đều có thể nhanh chóng thích nghi, thế thì sau một năm khi xuất hiện thú biến dị cũng đã không chết hơn phân nửa. Một năm đủ dư giả để một tên lính đánh thuê tự rèn luyện, tự đúc kết kinh nghiệm cho bản thân. Dù không trở thành cường giả thì cũng đủ để sinh tồn.

Ngụy Nhã đang nhìn trò khôi hài trước mắt bỗng khựng lại, cậu nhìn thấy đám ấu tể đang tụ tập trong một góc, trên người đồng dạng đầy thương tích.

Như xác minh những gì Ngụy Nhã nghi ngờ là sự thật, Thiên Ân đã trước một bước đi về hướng bên kia, sau đó cậu thấy y thật cẩn thận từ trong một đám ấu tể bế lên một thân ảnh nho nhỏ, mái tóc bạch kim tương tự như Thiên Ân giờ khắc này đã tán loạn, dính đầy máu cùng bụi bặm, khi bị ôm lên cả người còn run rẩy nhè nhẹ.

Ngụy Nhã chạy vội đến chỗ Thiên Ân, nhìn đứa nhỏ nằm trong lòng y gương mặt đã trắng không còn một chút máu, cả người bầm tím, quần áo đều dính loang lổ máu, vết thương sâu nhất trước ngực còn lộ ra xương cốt nhưng lại chưa được xử lý, ngay cả cầm máu cũng không.

"Ta đi chỗ Phó Quân lấy chút băng gạc, ngươi đem nhóc về nhà trước đi, bên ngoài trời lạnh." Ngụy Nhã khi nói những lời này hết sức điềm tĩnh, nhưng mà cước bộ lại không chậm chút nào.

"Không cần." Thiên Ân chưa kịp ngăn lại thì đã không thấy bóng dáng của Ngụy Nhã, khiến y hơi mím môi, cũng không lập tức về nhà mà là đi tìm bầu bạn của y.

"Không được đưa hắn!!!" Còn chưa tới gần đã nghe thấy một người lớn tiếng nói.

"Ta dùng lương thực để đổi, không phải lấy không." Ngụy Nhã cau mày, vừa nãy quá mức lo lắng cho Thiên Ngọc nên không có thời gian nghĩ nhiều, hiện bình tâm một chút cậu mới nhận ra điểm bất thường.

Chỉ có nhân loại mới được chữa trị, còn dị tộc hay kể cả ấu tể bị thương thì đều tách ra ngồi một bên, cũng không có ai đến trị thương cho bọn họ. Không lẽ dược phẩm chỉ có nhân loại mới được sử dụng?

"Lương thực thì tính là cái gì? Ngươi không thấy có nhiều người bị thương như vậy à? Sợ dược còn không đủ dùng, vậy mà ngươi lại muốn đổi cho ấu tể." Nữ nhân kia đầy trách cứ nói.

Ngụy Nhã không định đôi co lúc này, vẫn kiên nhẫn tìm cách thương lượng với Phó Quân "Ta chỉ cần một ít dược hạ sốt, ngươi muốn đổi thứ gì đều được, chỉ cần ta có."

Cậu biết năng lực hồi phục của dị tộc rất cao nhưng mà lại không bao gồm ấu tể. Thiên Ngọc lại còn nhỏ như vậy, cậu sợ nhóc chịu không nổi, quan trọng hơn là dù cho miệng vết thương có thể tự khép lại thì cũng không tránh khỏi phát sốt, đã vậy còn bị đám người này bắt nằm ngoài trời hứng gió lạnh không biết đã bao lâu. Băng gạc có thể không cần, nhưng thuốc hạ sốt nhất định phải có!

"Gia Ngọc Vy, ngươi đổi cho hắn đi, dù sao chúng ta cũng không cần thuốc hạ sốt." Phó Quân nói xong lại quay sang giải thích với Ngụy Nhã "Lần này ta tham gia thu lương cũng là vì vừa lúc hết loại này. Nhưng ngươi cũng biết rồi đấy, lần này thu hoạch...... Hiện tại dùng đều là do người trong căn cứ thu thập, nằm trong phạm vi quản lý của Gia Ngọc Vy."

Như vậy là để đề phòng thiếu dược phẩm lúc nguy cấp, hơn nữa một mình Phó Quân cũng không thể thu được nhiều thảo dược nên phần lớn đều là do người trong căn cứ tham gia tích cóp, dùng thảo dược thu được đổi lấy lương thực.

Gia Ngọc Vy là bầu bạn của thủ lĩnh căn cứ, đương nhiên việc quản lý thảo dược liền thuộc về cô ta.

"Thời tiết lạnh như vậy, ai biết có phát sốt không cơ chứ! Đừng nói băng gạc, ngay cả thuốc hạ sốt cũng không cho hắn!" Nữ nhân được gọi là Gia Ngọc Vy không hài lòng nói "Ai cũng biết dị tộc đều có khả năng tự lành, ngươi lại muốn lãng phí cho bọn họ, cũng không thử nghĩ tới đồng loại của mình xem. Người khác đều vội giúp một tay, còn ngươi đã không phụ giúp còn làm chậm trễ việc của người khác. Không tự biết xấu hổ à?"

Thiên Ngọc là con ta, còn các ngươi thì tính là cái quái gì? Dù một đám có chết hết thì cũng không liên quan tới ta!

Ngụy Nhã thu hồi tươi cười trên mặt, ngay khi những kẻ đang tính xem kịch vui chờ đợi cậu nổi bão thì cậu lần nữa lại khiến bọn họ thất vọng.

Chỉ thấy Ngụy Nhã đi về phía nam nhân đang lẫn trong đám người, nhẹ giọng nói "Chúng ta về nhà đi."

Thiên Ân biết kết cục sẽ là như vậy. Y sinh hoạt nhiều năm trong căn cứ, cũng từng gặp qua rất nhiều chuyện, đương nhiên biết giữa dị tộc và nhân loại có sự phân biệt đối xử mà ai cũng ngầm biết. Cùng là đồng loại với nhau còn không tồn tại bình đẳng thì sao có thể trông cậy vào một mối quan hệ bất đồng chủng tộc đây.

Vừa về đến nhà Ngụy Nhã liền vội nhóm lửa, nấu một nồi nước lớn, lại đem một tấm da thú sang phòng Thiên Ngọc, chắn lại cửa sổ, chỉ để hở một phần bên trên để thông khí, rồi lại trở về phòng lục quần áo.

Thiên Ân bế Thiên Ngọc vào phòng, muốn đặt nhóc nằm xuống giường nhưng lại không được, bởi vì hai tay của Thiên Ngọc đang níu chặt ngực áo của y.

Thiên Ngọc từ trong mê mang tỉnh dậy, hai mắt mông lung nhìn Thiên Ân, nhấp môi mấy lần mới phát ra được tiếng "Cha?"

"Cha đây." Thiên Ân nâng ống tay áo lau mồ hôi trên trán nhóc, dùng ngữ khí hống hài tử mà dịu giọng nói "Đói bụng không? Cha đi nấu cho ngươi ăn."

Thiên Ngọc lắc đầu, nhưng vì cử động chạm đến miệng vết thương mà khiến gương mặt nhỏ của nhóc lại đổ mồ hôi lạnh, mặt lại tái hơn trước, chân mày cũng nhịn không được mà nhíu chặt.

"Cha... mẫu phụ... ?" Thiên Ngọc nói ngắt quãng, được một từ lại phải dừng một lát để thở. Hai mắt nhóc dáo dát nhìn khắp phòng nhưng cũng không thấy ai ngoài cha mình.

Thiên Ân còn chưa kịp nói Ngụy Nhã đang ở dưới bếp thì đã thấy ấu tể của y hai mắt nhòe nước, tích tích từng giọt từng giọt theo khóe mắt lăn dài trên mặt, mà Thiên Ngọc theo sau đó liền ủy khuất khóc.

Kể từ khi hiểu chuyện, Thiên Ngọc chưa từng khóc, dù có chịu ủy khuất cũng chưa từng biểu lộ trên mặt, vậy nên thấy nhóc như hiện tại khiến Thiên Ân tâm đã trầm xuống đáy cốc.

Ngụy Nhã dưới bếp bận rộn một trận, đương lúc đem theo vải cùng nước nóng vừa bước đến ngoài phòng của Thiên Ngọc liền nghe thấy tiếng khóc nấc nho nhỏ yếu nhược tựa như mèo kêu phát ra, suýt chút ném đồ trong tay chạy vội vào xem.

Ngụy Nhã chỉ thấy Thiên Ân vẫn còn đang bế Thiên Ngọc, loáng thoáng nghe được y nói "...... Cha không gạt ngươi. Hắn không phải không cần ngươi."

"Làm sao vậy? Sao lại khóc rồi?"

Ngụy Nhã còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì Thiên Ân đã chuyền tay, cẩn thận đưa Thiên Ngọc cho cậu bế.

"Mẫu phụ..." Thiên Ngọc đã nửa tỉnh nửa mê, vốn không còn nhìn rõ mặt ai với ai, nhưng vẫn nhận ra được khí tức quen thuộc. Nhóc lập tức vùi mặt trong lòng Ngụy Nhã, như thể bao nhiêu ủy khuất dồn nén từ khi nhóc sinh ra đến nay bỗng nhiên tuôn trào, nước mắt thi nhau rơi xuống, nhanh chóng làm ướt một mảng áo của Ngụy Nhã, khóc đến mức muốn thở không nổi.

Mà Ngụy Nhã thì là lần đầu tiên bế con nít nên không khỏi cứng nhắc, cậu lại không biết cách dỗ dành người khác, chỉ có thể đều đều vỗ nhẹ lưng Thiên Ngọc để dỗ dành, lại sợ động tới miệng vết thương nên cũng không dám dùng lực, chỉ có thể làm tượng trưng một chút.

"Bảo bối của ta a. Đừng khóc có được không? Ngươi khóc tâm ta liền đau." Ngụy Nhã nhìn thấy vết thương mỗi lần Thiên Ngọc nấc một tiếng lại rách một chút, máu cũng nhuộm cả ngực áo của cậu thì đã sớm vội đến nóng nảy.

So với lần chính mình bị nổ chết, cậu còn thấy đau hơn gấp bội.

~Tác giả có lời muốn nói~

Tốn mấy tuần viết tận 6 cái bản thảo chỉ vì đọc thấy dở tệ, kết quả quay đi ngoảnh lại thì vẫn thấy bản thảo đầu tiên là ổn nhất. Là ta đang tự khiến cuộc sống trở nên khó khăn ư? (・_・;)