Chương 21: Túi sưởi ấm

Thiên Ngọc khẽ lắc đầu, thế nhưng Nguỵ Nhã lại biết nhóc đang cậy mạnh, bất quá cũng không định vạch trần.

Ấu tể tuy được sủng ái nhưng không được nhân loại đối xử như những hài tử bình thường khác. Một phần vì trong quan niệm của bọn họ, ấu tể không yếu ớt đến nổi cần người lớn che chở, khi gặp thú biến dị, nói không chừng chính mình còn phải núp sau lưng ấu tể. Mặt khác, cũng sẽ có những người dù nhiều hay ít, trong thâm tâm vẫn tồn tại một sự bài xích đối với ấu tể, dù cho ấu tể đó có là thân sinh ruột thịt của mình nhưng khác nhau với chủng tộc thì từ xưa đến nay vẫn là rất khó để tiếp thu. Vậy nên những chuyện hài tử thường làm như làm nũng cùng dựa dẫm phụ mẫu thì ấu tể lại không thể như vậy, hay nói cách khác là bọn chúng dù có muốn cũng không có cơ hội, hoàn cảnh cũng không cho phép.

Mà sở dĩ Ngụy Nhã từ khi trọng sinh đến giờ, đối mặt với dị tộc cùng ấu tể lại phi thường tự nhiên cùng không cảnh giác đề phòng hay xa cách như vậy, nói khách quan thì vì kiếp sau của cậu, nhân loại may mắn còn sống sót sau đại nạn đều di cư đến sinh sống tại những tinh cầu khác trong vũ trụ, vì thế nên cậu kì thực cũng không khác dị tộc ngoại lai là mấy, mặc cho lối suy nghĩ này đặt trong tình huống của cậu không quá thích hợp.

Thực chất thì Ngụy Nhã đang dùng lý do trên với ý đồ muốn lấp liếʍ che dấu cho thái độ không thích hợp của mình. Cậu trước nay không tùy tiện bỏ đi phòng bị với bất kì ai, địa vị càng cao thì lại càng cô độc, cậu cũng không khác, luôn phải đề phòng người xung quanh để không bị bọn họ đâm sau lưng một dao. Đối mặt với những người trong gia tộc cậu cũng không hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, không phải vì lo lắng đề phòng mình bị ám sát, mà là không muốn bản thân khi bị đâm cho một nhát, quay lưng lại nhìn thấy người cầm dao lại là một trong số những người mà cậu luôn nguyện ý tín nhiệm.

Nhưng lần này, Ngụy Nhã có lẽ đã quá mệt mỏi rồi, cậu thật tâm chỉ muốn sống một cuộc đời bình đạm, cảm nhận cái gọi là tình cảm gia đình ấm áp, không mưu toan tính kế, cũng không lợi dụng phản bội nhau. Cho đến tận ngàn năm sau, lời phát thệ khi kết hôn vẫn như cũ chính là dù giàu sang hay bần cùng, khỏe mạnh hay bệnh tật, đều cùng người không rời không bỏ, rốt cuộc có thật sự tồn tại hay chỉ là mơ mộng hảo huyền, cậu muốn tự mình tìm ra đáp án.

Vậy nên khi nhớ lại đoạn thời gian bản thân bị hiểu lầm là kẻ thần kinh không tỉnh táo, Thiên Ân vẫn không nghe lời xúi giục của người khác mà vứt bỏ cậu, khiến cậu không thể ngừng sinh ra một tia hy vọng, hy vọng đối phương có thể cùng mình chung sống đến già, cùng mình trải qua một đời thì hay biết mấy.

Có lẽ vì Thiên Ngọc tồn tại cho nên Thiên Ân mới không nhẫn tâm ném xuống cậu, nhưng cậu cũng không thấy có gì không đúng, bởi không ai sẽ vô điều kiện đối tốt với người khác, nhất là hy sinh vì người khác, trừ phi là có tình cảm đủ sâu đậm thì mới có thể tại mạt thế tương lai mờ mịt này vẫn không ngại mang theo một gánh nặng. Ngẫm lại ánh mắt cùng thái độ của Thiên Ân khi nhìn mình, thật rõ ràng chỉ có thờ ơ cùng lạnh nhạt, chứng minh y không hề có tình cảm với cậu, vậy thì y tám chín phần là vì Thiên Ngọc mà nhân nhượng.

Dù Lê Diệp Anh chưa đề cập đến, nhưng Ngụy Nhã vẫn đại khái biết được không phải đôi bầu bạn nào cũng chung sống với nhau lấy tình cảm làm tiền đề. Dị tộc muốn duy trì thế hệ của mình, còn nhân loại thì muốn nhận được sự bảo hộ từ dị tộc, ngay từ lúc bắt đầu chỉ là quan hệ hợp tác, đôi bên cùng có lợi. Suy xét đến điểm này, Ngụy Nhã đối với tình huống của mình cùng Thiên Ân cũng không hề thấy không hài hòa hay mất tự nhiên.

Vả lại, phải biết là ngay từ khi bắt đầu, cậu chính là kẻ bị đem bán, còn Thiên Ân là người đã chuộc thân cho cậu, y dù có đối xử với cậu tàn nhẫn thì cũng không phải quá đáng vì giữa nô ɭệ cùng địa chủ chưa từng tồn tại quyền bình đẳng, nhưng Thiên Ân lại không làm như vậy, cũng không nói cho người khác biết lai lịch của cậu. Vậy nên cậu có thể hy vọng một chút về tương lai tốt đẹp, đúng không?

"Vị ca ca xinh đẹp này, ngươi quen biết Thiên Ngọc sao?" Một ấu tể không nhịn được tò mò hỏi, thành công cắt ngang mạch suy nghĩ đang có xu hướng thoát cương của Ngụy Nhã.

Nguỵ Nhã đối diện mấy đôi mắt có trực tiếp, có lén lúc đang chăm chú nhìn cậu, cảm thấy có chút buồn cười.

Nhưng mà cậu có nên nói, hai từ "xinh đẹp" này dùng cho cậu không thích hợp hay không? Nghe thật quá uỷ mị, cũng chỉ nên dùng để khen nữ nhân mới thích hợp.

"Không những quen mà còn rất thân a." Ta là người sinh ra hắn, quen thuộc cùng thân thiết tất nhiên khỏi phải bàn cãi rồi.

"Ca ca, ngươi có bầu bạn chưa? Nếu không thì làm bầu bạn của ta đi!" Một ấu tể đột nhiên chen lại nói, hùng hồn nói ra những lời khiến tất cả những đứa còn lại đồng loạt há hốc miệng. Dường như phát hiện mình vừa mới lỗ mãng nên mặt lập tức bạo hồng, ấp úng nói "Cha ta nói, nếu tìm được người mình vừa ý thì phải nhanh chóng cầu thân. Mặc dù ta hiện tại còn chưa đủ tuổi nhưng mà......"

"Từ Duệ, nhìn kỹ, trên cổ hắn có ấn ký!"

"A?" Ấu tể được gọi là Từ Duệ ngây người một chút, quay sang nhìn xuống phía cổ của Ngụy Nhã, mặt đã tái lại rồi "Ta... Ta thật không thấy...... Ta không biết ngươi đã có bầu bạn... Thật sự!"

"Không có việc gì." Ngụy Nhã khẽ cười nói. Đây không phải lần đầu tiên cậu nhận được lời thổ lộ, nhưng mà đối phương khẳng định không ai còn nhỏ như ấu tể trước mặt, cũng không táo bạo đến mức vừa gặp đã cầu thân như thế kia.

Đứng còn chưa đến thắt lưng của cậu mà đã tính đến chuyện hôn nhân đại sự, tốc độ trưởng thành cũng nhanh quá rồi.

Xem ra về sau phải thử thăm dò Thiên Ngọc một chút. Yêu sớm không phải không thể, cậu cũng không phải người cổ hũ, nhưng chuyện tìm bầu bạn thì không cần phải gấp như vậy. Dù sao Thiên Ngọc của cậu cũng không lo việc không có người thích nên cứ từ từ mà chọn.

Từ Duệ còn đang định giải thích, nhìn thấy Ngụy Nhã cười nhìn mình, lời muốn nói bỗng dưng quên mất sạch sẽ.

Nhìn một đám thất thần nhìn nam nhân đứng bên cạnh, sắc mặt Thiên Ngọc lập tức lạnh xuống.

Ngụy Nhã phát hiện nhóc con nhà mình lại không hề dự báo mà phóng khí lạnh, chân mày hơi giật giật. Đây là Tiểu Ngọc của cậu đang mất hứng? Là vì cậu tự ý đến đây đón nhóc à? Không phải phụ mẫu đưa đón hài tử là chuyện bình thường sao? Không lẽ là cậu nhớ lầm rồi?

Lại nói, tại sao một đứa nhỏ đáng yêu như vậy lại thừa hưởng gương mặt băng sơn kia hả?!

Đối mặt với việc mùa đông sắp tới phải ở cạnh hai tảng băng di động một lớn một nhỏ, Ngụy Nhã cảm thấy áp lực thiệt lớn a!!!

"Không còn sớm, các ngươi cũng mau về nhà đi." Ngụy Nhã hạ mắt nhìn Thiên Ngọc, muốn dắt tay nhóc, lại chợt nhận ra cả ngày hôm nay bản thân hình như đã quá nóng vội, trong một ngày thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy đổi lại là người khác cũng khó lòng thích ứng được, càng đừng nói là một đứa nhỏ từ khi sinh ra đến nay chưa từng cùng mình thân cận lấy một lần.

"Tiểu... Thiên Ngọc, đi thôi." Tiểu Ngọc vẫn là để sau này hẳn gọi đi.

Thiên Ngọc cũng không thắc mắc Ngụy Nhã muốn dẫn nhóc đi đâu, im lặng đi theo sau Ngụy Nhã, chỉ đi đằng sau mà không phải đi bên cạnh, rõ ràng có thể thấy sự xa cách.

Thấy người sắp rời đi, Từ Duệ không biết sao lại hô lớn "Ca ca, có thể cho ta biết tên...... "

Thiên Ngọc đột nhiên dừng bước, quay đầu trừng mắt nhìn Từ Duệ, ánh mắt lạnh băng mang theo ý tứ cảnh cáo rõ ràng khiến Từ Duệ rùng mình một cái, chân vừa tính đuổi theo Ngụy Nhã liền khựng lại.

Ngụy Nhã còn đang bận tính toán kế hoạch cải thiện mối quan hệ phụ tử của mình nên vô tình bỏ lỡ sự tình vừa mới phát sinh phía sau.

"Thiên Ngọc hắn làm sao vậy? Ánh mắt vừa nãy thật đáng sợ a." Từ Duệ nghi hoặc nói.

Một ấu tể không che dấu khinh thường nói "Ngươi dám cầu thân mẫu phụ của hắn, hắn còn chưa gϊếŧ ngươi đã là may rồi."

Từ Duệ gật gật đầu, à thì ra là như vậy, nếu mẫu phụ của mình cũng bị kẻ khác cầu thân trước mặt mình thì mình cũng... Đợi đã, Từ Duệ kinh dị nói "Ngươi nói vị ca ca xinh đẹp kia là mẫu phụ của Thiên Ngọc?! Mẫu phụ hắn không phải là kẻ có bộ dáng dọa người kia à?!"

"Ngươi không thấy ấn ký trên người hắn là của ai chắc!" Ấu tể kia chỉ bỏ lại một câu như vậy rồi đi lướt qua Từ Duệ, nếu Ngụy Nhã còn ở đây, cậu sẽ nhận ra ấu tể kia cùng mình có nhận thức, đúng hơn thì sáng nay cậu vừa mới cùng đối phương hảo hảo "giao lưu" một phen.

Trời đã hoàn toàn tối đen, đoạn đường lại phi thường vắng vẻ, nhất thời chỉ nghe thấy tiếng bước chân vang vọng, nếu không phải biết rõ nơi này là cổng xuất nhập khu C, vì tránh xui xẻo gặp phải nguy hiểm bất ngờ nên không ai cả gan sinh hoạt xung quanh, Ngụy Nhã sẽ tưởng rằng cậu đã lạc đến một nơi không có người sống.

Một cơn gió thổi qua khiến Ngụy Nhã rùng mình một cái, chợt nhớ bản thân đã quên béng mất một chuyện quan trọng.

Ngụy Nhã dừng bước, Thiên Ngọc không rõ cũng dừng theo cậu.

Lật ra lớp khăn đang ôm trong tay, Ngụy Nhã lấy ra một cái túi hình ngôi sao năm cánh đưa cho Thiên Ngọc cầm. Cảm giác ấm áp truyền đến lòng bàn tay khiến nhóc giật mình.

"Mau đem bỏ vào trong áo."

Vì điều kiện thiếu thốn, Ngụy Nhã cũng chỉ có thể chế tác túi sưởi ấm đơn giản. Hiệu quả giữ nhiệt tất nhiên không quá tốt nhưng cũng coi như tạm chấp nhận được. Ban nãy cậu chạm thử, nhiệt độ cũng không sai biệt lắm.

Nghe lời đem túi sưởi ấm bỏ vào trong áo, trước ngực một mảnh ấm áp khiến Thiên Ngọc phải nhẫn không thỏa mãn thở dài một hơi. Hơn nữa xúc cảm của vật kia thật mềm mại dễ chịu, không hề thô ráp như chất liệu nhóc đang mặc trên người.

Nhìn nhóc hơi nheo nheo mắt hưởng thụ, Ngụy Nhã nén cười nói "Dị tộc đi săn hẳn là sắp trở về rồi, cùng đi đón cha ngươi nào."