Chương 7: Phản Công

Tô Nghi rót nước đá từng ngụm từng ngụm, hỏa khí trong lòng vẫn như cũ chỉ có tăng chứ không có giảm.

Bên tai bỗng truyền đến tên Viên Bùi, Tô Nghi mẫn cảm hơi hơi quay đầu, liền thấy Trần Gia phó giám đốc bộ môn chết đột ngột bởi vì tăng ca cùng dì Vương dọn vệ sinh đoạn thời gian trước thổi qua bên ngoài phòng trà.

Tô Nghi làm bộ tự nhiên theo sau.

Trần Gia vẻ mặt hậm hực cùng dì Vương phun tào: “Viên Bùi này là đồ lòng lang dạ sói, nếu không phải ta đã chết làm quỷ, ta cũng không biết hắn đem tài liệu chúng ta cực cực khổ khổ làm bán cho công ty đối thủ. Đáng thương ta sinh thời vì làm tài liệu mà hộc máu, cuối cùng còn lấy đi cái mạng nhỏ. Chính ta để lại thì có lợi ích gì, có ai biết? Công lao đều bị cái tiểu nhân vô sỉ Viên Bùi kia ôm đi, bởi vì hắn chính, ta phó, tất cả việc đều là ta làm, công lao tất cả đều là hắn lấy. Ai, để đến khi ta làm quỷ cũng không nuốt trôi khẩu khí này.”

Dì Vương an ủi hắn: “Cũng không phải, nhìn bộ dạng giống người, ta sinh thời còn cảm thấy tiểu tử này lớn lên lịch sự văn nhã, lại biết kiếm tiền, là người tốt hiếm có. Kết quả sau khi chết mới biết được, tiểu tử này bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, cũng không biết lừa bao nhiêu người.”

Trần Gia than thở: “Thật là không có thiên lý, tên cặn bã như vậy nhưng được sống tốt.”

Tô Nghi đi theo một đường tán đồng, cũng không phải không có thiên lý, người tốt không trường mệnh, người xấu sống ngàn năm.

Tô Nghi đi theo hai cái quỷ đến tận cầu thang cứu hỏa, thấy xung quanh không có người, cô nhỏ giọng gọi Trần Gia: “Trần giám đốc.”

Trần Gia kinh ngạc quay đầu lại, hắn tò mò mà vây quanh Tô Nghi xoay vài phòng: “Cô có thể thấy ta?”

Tô Nghi gật gật đầu: “Trần giám đốc, tôi vừa mới nghe được ông nói Viên Bùi bán tài liệu công ty, có thể nói kỹ càng tỉ mỉ cho tôi một chút không?”

Trần Gia hồ nghi nhìn Tô Nghi: “Như thế nào? Cô muốn đi báo cáo hắn sao?”

Tô Nghi trầm mặc một lúc: “Không biết, tôi không có chứng cứ. Nhưng tên hỗn đản này dùng công việc uy hϊếp tôi, tôi nghĩ có thể hay không dùng chuyện này làm hắn kiêng kị một chút, không động vào tôi.”

Nghe Tô Nghi xin giúp đỡ, Trần Gia nhớ tới trước khi hắn chết, ánh mắt Viên Bùi nhìn Tô Nghi không đơn giản, chỉ là hắn cũng bị Viên Bùi chèn ép đến ốc còn không mang nổi mình ốc, không có biện pháp giúp cô.

Bất quá hiện giờ hắn đã chết, làm sao còn sợ Viên Bùi.

Hơn nữa địch của địch là bạn, Tô Nghi đã giúp hắn.

Trần Gia cười nhìn về phía Tô Nghi: “Ta biết chứng cứ hắn phạm tội ở đâu, cô dám đi tố giác hắn không?”

6 giờ là giờ cao điểm tan tầm, ánh nắng chiều ngoài cửa sổ xán lạn, nhiễm hồng nửa bầu trời.

Tô Nghi vẫn như mọi khi, chen chúc trong thang máy đông người rời công ty.

Cô vòng ở gần công ty ăn cơm chiều, đi dạo phố, đánh giá người trong công ty hẳn là đã rời đi hết, cô lặng lẽ trở lại văn phòng.

Vì không bại lộ thân phận Tô Nghi, Trần Gia cùng mấy cái quỷ tính toán cùng nhau nhiễu loạn từ trường công ty, làm theo dõi mất hiệu lực.

Tuy rằng muốn tố giác Viên Bùi, nhưng cũng không thể bồi Tô Nghi để trả thù.

Tô Nghi dùng mật mã Trần gia cung cấp, thành công mở máy tính trong văn phòng Viên Bùi.

Cô vào hòm thư tư nhân của Viên Bùi, chụp hình chứng cứ tài liệu cơ mật công ty chờ bán, sắp xếp biểu đồ tăng trưởng.

Nói Viên Bùi, hắn cũng thập phần thông minh, rốt cuộc loại chuyện đấu thầu này không có trăm phần trăm sẽ trúng thầu, ngẫu nhiên đấu không trúng cũng bình thường, cho nên chưa từng có người nhìn ra hắn ngầm động tay động chân, chỉ cho rằng kỹ năng không bằng người.

Nhưng người thông minh cũng tự phụ, ỷ vào thân thích là cao tầng công ty, tự cho là tuyệt sẽ không lật xe, trực tiếp giao dịch trên máy tính công ty, hiện giờ vừa vặn bị Tô Nghi bắt.

Nhìn QQ tự động đăng nhập, Tô Nghi thật là muốn cười trộm, trời cũng giúp cô.

Tô Nghi dùng diễn đàn QQ phát chứng cứ Viên Bùi đàm phán công việc, từ cao tầng, cho tới công nhân bình thường, hơn nữa vạch trần những cô gái hắn hãm hại nhiều năm.

Viên Bùi: 【 Hình Ảnh 】【 Hình Ảnh 】【 Hình Ảnh 】.

Viên Bùi: Tôi Viên Bùi chẳng những bán văn kiện bí mật công ty, thu nhận hối lộ, còn quấy rối tìиɧ ɖu͙© nữ cấp dưới. Giấu diếm sự thật mình đã kết hôn, lừa gạt nữ cấp dưới phát sinh quan hệ không chính đáng, còn đem nữ cấp dưới gây rối sa thải. Tôi là tên cặn bã, tôi không phải là người, điện thoại tôi là 135XXXXXXXX, hoan nghênh mọi người đánh tới thóa mạ.

Yên tĩnh một giây, diễn đàn công việc lớn nhất công ty sôi nổi đáp lại.

Triệu XX: 【 Khϊếp Sợ 】【 Khϊếp Sợ 】【 Khϊếp Sợ 】

Lý X: Này... Không phải là thật sự đi?

Trần XX: Là sự thật, đây là hòm thư công ty đối thủ, đừng hỏi tôi làm sao biết.

Nguyễn X: Viên Bùi chính là tên cặn bã, cuối cùng có người đem hắn tuôn ra. Người này bức tôi thay đổi bộ phận, tôi còn có lịch sử trò chuyện tán tỉnh của hắn lúc trước【 Nôn 】. 【 Hình Ảnh 】.

Phía dưới bình luận một mảnh ồ lên.

Tô Nghi tố giác xong Viên Bùi nhanh tắt máy tính chạy trốn, cô lặng lẽ đến cầu thang, lấy hương cùng tiền giấy chuẩn bị tốt ra, đốt cho Trần Gia cùng chúng quỷ hỗ trợ.

Chờ đảm bảo lửa đều tắt, Tô Nghi mới rời đi.

Ngày hôm sau Tô Nghi phát hiện Viên Bùi bị khai trừ rồi, điều một vị nữ chủ quản trung niên mới tới, trong lòng Tô Nghi âm thầm cao hứng, tra nam đều đã thiên thu, coi như trừ hại cho dân.

Lý Nham lại đây thăm dò bát quái như cũ: “Tô Nghi, may mắn cậu không đáp ứng Viên Bùi theo đuổi, nguyên lai hắn là tên đại tra nam.”

Tô Nghi tức giận mà trợn trắng mắt: “Chuyện kết thúc, cậu nói bậy mình liền tức giận.”

Lý Nham lén lút nhìn xung quanh, thần bí nói với Tô Nghi: “Cậu nghe nói chưa, ngày hôm qua sau khi xảy ra chuyện, Viên Bùi hoài nghi có người lấy trộm máy tính hắn, xâm nhập tài khoản tư nhân của hắn, bảo công ty phải cho hắn điều tra. Kết quả cậu đoán, màn hình ghi lại ánh đèn dưới hành lang chớp tắt điên cuồng, sau đó sầm một tiếng, hình ảnh chỉ còn một mảnh bông tuyết, màn hình đen, cái gì cũng không quay được.”

Tô Nghi có chút khẩn trương: “Kia tìm được là ai không?”

Lý Nham lắc đầu: “Không có theo dõi, biển người mênh mang mà, nào biết là ai? Hơn nữa hắn bán đứng công ty là chuyện ván đã đóng thành thuyền, công ty không kiện hắn là tốt. Hôm nay đi làm có người nói công ty có quỷ, bằng không theo dõi không lý do lại đen, hơn nữa có người thấy ở chân cầu thang thấy châm tẫn hương tro cùng nửa xu tiền giấy, tà môn thật sự.”

Dưới công cùng danh Tô Nghi cười mà không nói, chỉ vùi đầu nghiêm túc làm việc.