Chương 55. Tương khắc

Sau khi trải qua chuyện của con gái, Nhậm Thải Chi rất tín nhiệm Thiên Nguyên đại sư, bà ta thấy vẻ mặt đại sư nghiêm túc, trong lòng lập tức lo lắng, nôn nóng hỏi: “Đại sư, cả nhà chúng tôi phải làm sao đây?”

Thiên Nguyên đại sư nhíu mày: “Bát tự của con gái cô và cả nhà cô tương khắc nhau, có lẽ kiếp trước các người có vướng mắc sâu xa, kiếp này đầu thai nhầm, nên tương sinh tương khắc, có các người sẽ không có cô bé, có cô bé thì không có các người. Lúc trước thân thể con gái cô yếu đuối, từ trường yếu, không khắc được cả nhà cô, bây giờ sức khỏe cô bé từ từ tốt lên, từ trường cũng dần dần tăng mạnh, sẽ dần dần khắc chế cả nhà, lúc đầu chỉ là bệnh nhẹ, từ từ sẽ gặp vận rủi ảnh hưởng đến tính mạng.”

Nhậm Thải Chi nhìn con gái khỏe mạnh, tâm trạng bối rối.

Chẳng trách từ khi sức khỏe của con gái được cải thiện, cả nhà bọn họ từ trẻ đến già, tất cả đều bệnh nhỏ bệnh lớn, hơn nữa càng ngày càng nặng, sức khỏe của con gái ngày càng khỏe mạnh, giống như yêu quái hút hết tinh khí, nghĩ vậy, Nhậm Thải Chi sợ hãi buông lỏng tay con gái ra, không dám nhìn vào đôi mắt ngây thơ hồn nhiên của con gái.

Nhậm Thải Chi tràn đầy hy vọng nhìn Thiên Nguyên đại sư, cầu xin: “Đại sư, có cách nào hóa giải không?”

Thiên Nguyên đại sư lắc đầu: “Việc này không có biện pháp. Vận mệnh mỗi người sinh ra đã có sẵn, sức người không thể thay đổi.”

“Đừng mà, đại sư, cầu xin ông, chắc chắn ông sẽ có biện pháp. Tiền không thành vấn đề, chỉ cần ông có thể giúp cả nhà chúng tôi giải quyết vấn đề nan giải này, chúng tôi đều sẽ rất biết ơn ông.”

Nhậm Thải Chi không thể chấp nhận kết quả này, chẳng lẽ ông nhất định phải lựa chọn sao, bất kệ là con gái hay là người nhà, bà đều không thể trơ mắt nhìn bọn họ sinh bệnh được.

Thiên Nguyên đại sư trầm ngâm: “Bây giờ chỉ có thể tách con gái và người nhà của cô ra, các người càng ở gần nhau, tác dụng của sự tương khắc càng mạnh, không chết cũng bị thương. Cô phải biết rằng, cô và con gái không có duyên phận mẹ con, tất cả đều là trời xui đất khiến. Nếu kiếp trước không thù không oán thì không sao, cùng lắm là quan hệ mờ nhạt, nhưng con gái của cô có thể kiếp trước có ân oán chưa dứt với cô, kiếp này chỉ có thể tương sinh tương khắc với cô, thậm chí gây họa liên lụy đến người nhà.”

Cái gì kiếp trước kiếp này, tất cả Nhậm Thải Chi đều không quan tâm, ai biết kiếp trước là như thế nào chứ, cô chỉ muốn sống thật tốt cuộc đời hiện tại, cho dù kiếp trước cô và con gái là kẻ thù, nhưng đời này con bé là đứa con gái cô mang thai 10 tháng cực khổ sinh ra, sao cô có thể cam tâm vứt bỏ con bé được?

Nhậm Thải Chi nghẹn ngào hỏi: “Chẳng lẽ không có cách nào vẹn cả đôi đường sao?”

“Nếu tiếp tục cố gắng ở lại chỉ có thể cửa nát nhà tan.”

Nhưng điều mà Thiên Nguyên đại sư không nói ra chính là, cô gái nhỏ này mặc dù nửa đời trước thăm trầm bất hạnh mà lang bạt khắp nơi, nhưng trong nguy nan lại có được một cơ hội tốt, nếu nắm bắt được thì cô bé có thể sống rất hạnh phúc.

So sánh qua lại, rời xa gia đình ruột thịt là một lựa chọn tốt, nếu không thời gian dài trôi qua người thân sẽ phản bội, thậm chí có thể chết trẻ, cuối cùng hai bên đều chịu thiệt.

Nhưng tất cả là thiên cơ, tương lai có vô số thay đổi, không ai có thể nói chắc chắn, Thiên Nguyên đại sư cũng không thể tùy tiện nói ra, nếu không sẽ phá hủy sự cân bằng của trời đất, cũng sẽ phá hỏng cơ hội sống sót duy nhất của cô gái nhỏ.

Nhậm Thải Chi không tin vào sự thật quỷ quái như vậy, bà ta ôm một chút may mắn, chờ đợi những người trong nhà sớm bình phục, chứng minh tất cả chỉ là trùng hợp, không ngờ cha mẹ bà ta chẳng những không chuyển biến tốt đẹp hơn mà còn càng bệnh càng nặng, đưa vào bệnh viện, rõ ràng lúc đầu chỉ là cảm cúm nhẹ, cuối cùng lại biến thành viêm phổi, thiếu chút nữa mất mạng, hoàn toàn chính xác với lời nói của Thiên Nguyên đại sư.

Sự thật như thế, Nhậm Thải Chi không thể không tin vào ma quỷ, bà ta cắn răng nói thẳng với gia đình, muốn tìm một gia đình trong sạch tốt bụng nhận nuôi con gái, nhưng cha mẹ bà ta vừa nghe đã mắng bà ta vớ vẩn, không có lương tâm, đi tin vào lời nói của ‘thuật sĩ giang hồ’, sống chết không đồng ý cho bà ta gửi đứa trẻ đi.

Nhậm Thải Chi bị mắng, còn bị nói không phải người, trong lòng oan ức nhưng không thể nói gì.