Chuyện hành thích phá hủy toàn bộ sự yên lặng của Tĩnh Lăng hồ. Mọi người lúc đầu hoàn toàn thản nhiên ở trong hồ ngâm thơ đối câu, phẩm trà ngắm cảnh. Ngược lại với sự hoảng loạn của du khách lúc này. Bất quá chuyện hành thích đã kết thúc, trên mặt nước cũng chỉ còn lại vài cái thi thể, đại đa số người thế nhưng vẫn chưa vội vã ly khai, trái lại bản tính thích xem náo nhiệt lại nổi lên, tụm năm tụm ba xung quanh hồ.
Sở Trạm cùng Phùng Lạc khí định thần nhàn* (nhàn nhã) đứng bên hồ, nhưng bởi vì trên người cả hai đều dính máu nên những người ở lại xem náo nhiệt hầu hết đều cách họ rất xa, hướng về các nàng mà chỉ trỏ. Sở Trạm cùng Phùng Lạc chẳng quan tâm mấy, vận như cũ đứng đó, dường như là đang chờ một cái gì đó.
Tại sao Sở Trạm lại không đi? Nhị Hoàng tử gặp phải thích khách, xảy ra chuyện lớn như vậy, Sở Trạm lúc này đương nhiên không thể đi, bằng không sẽ kéo theo thật nhiều phiền phức. Đặc biệt hôm nay lại vốn có một người không nên xuất hiện ở đây. Nếu như nàng đi, lúc điều tra thế nào cũng dính dáng đến Diệp Tư Vũ, cho nên nàng chỉ có thể đứng ở chổ này chờ kinh đô phủ doãn* đến. (Phủ dùng để đặt cho các khu vực của kinh đô. Phủ doãn là chức quan địa phương, giống với chức của Bao Công, Khai Phong phũ doãn.)
Hôm nay Ly Ca cũng đã bị thương, bất quá vết thương không quá nghiêm trọng. Cho nên Sở Trạm vừa lên bờ, thừa dịp ít người đã phân phó Ly Ca hộ tống Diệp Tư Vũ hồi cung. Về phần trở lại như thế nào, tự nhiên là sẽ khác với lúc các nàng quang minh chính đại lẻn ra vào buổi sáng. Nhưng dù sao đi nữa, cho tới bây giờ Sở Trạm vẫn rất yên tâm với cách làm việc của Ly Ca.
Động tác của kinh đô phủ doãn ngược lại cũng không tính là quá chậm. Hai người Sở Trạm đứng bên hồ chưa được một khắc đã có rất nhiều nha dịch* (lính) chạy đến.Dẫn đầu đương nhiên là kinh đô phũ doãn.
Khi nhận được tin tức có người bị ám sát ở Tĩnh Lăng hồ, trong lòng kinh đô phủ doãn có dự cảm không lành, xảy ra chuyện ám sát lớn như vậy đối tượng bị hành thích chắc chắn không phải là nhân vật nhỏ. Thế nhưng chờ tới lúc hắn vội vã cưỡi ngựa đến, nhìn thấy nhị điện hạ đứng bên hồ thì trái tim của hắn cũng bị dọa đến sắp nhảy ra ngoài.
Nhị điện hạ là ai? Là con trai Hoàng đế, con nuôi Hoàng hậu, lại là Hoàng tử duy nhất được tham chính. Tình hình hiện tại, đại Hoàng tử xem như bị phế. Tuy nói Sở Hoàng muốn lập con của Duẫn Quý phi, người mà hắn sủng ái nhất, làm Thái tử, nhưng đáng tiếc lục Hoàng tử yểu mệnh, thân thể Duẫn Quý phi hiện nay không tốt, lại chẳng biết người thích hợp làm Thái tử liệu có xuất hiện hay không. Luận theo thứ tự lớn nhỏ, cộng thêm gia thế của Hoàng hậu, nhị điện hạ này thế nhưng lại là Hoàng tử có khả năng đăng cơ nhất.
Kinh đô phủ doãn sau khi nhìn thấy y phục dính máu của nhị điện hạ, chỉ cảm thấy chóng mặt đau đầu, suýt nữa đã lập tức ngã xuống. May mắn người bên cạnh đúng lúc đỡ được hắn. Hôm nay nhị điện hạ du ngoạn, vậy mà lại gặp phải một cuộc ám sát có quy mô lớn ngay tại kinh thành, phủ doãn đại nhân tự giác biết đầu mình chỉ là đang tạm thời đặt trên cổ thôi.
Mang theo một đội người ngựa vội vội vàng vàng chạy tới trước mặt Sở Trạm, kinh đô phủ doãn chật vật xoay mình xuống ngựa, chưa nói hai lời đã lập tức quỳ xuống: "Hạ quan thất trách, để cho thích khách lẻn vào nơi quan trọng như kinh thành để ám sát, nhị điện hạ thứ tội!"
Cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, Sở Trạm không vui nhíu mày. Trước mặt nhiều người như vậy mà kinh đô phủ doãn lại đột ngột làm ra hành động như vậy, thoáng chốc biến Sở Trạm thành tâm điểm của mọi người. Mà nàng lại chẳng thích loại cảm giác này.
Tay áo vung lên, Sở Trạm xoay gười rời đi: "Hôm nay bổn điện hạ cùng Lại Bộ thị lang du hồ bị hành thích, phủ doãn đại nhân hãy giúp bổn điện hạ điều tra xem thích khách là do ai phái tới."
Sở Trạm vừa đi, Phùng Lạc nãy giờ vẫn còn ngây người đứng bên cạnh nàng mới rốt cục hoàn hồn. Hắn vội vã hướng về kinh đô phủ doãn chắp tay sau đó vội vã đi theo Sở Trạm. Lưng áo kinh đô phủ doãn cơ hồ thấm đẫm mồ hôi, hắn một bên nâng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, một bên từ mặt đất đứng lên phân phó thuộc hạ xuống hồ vớt thi thể thích khách lên.
***********************************************
Ly Ca không biét từ lúc nào đã trở về, vẫn như cũ đi sau Sở Trạm, yên lặng không nói làm một người vô hình. Phùng Lạc cũng đi theo bên cạnh, Sở Trạm ngược lại không lập tức hỏi gì, chỉ là trảo đổi ánh mắt một lúc mới yên lòng.
Phùng Lạc một đường như có tâm sự theo sau Sở Trạm đi trở lại đường Chu Tước. Ngay cả khi Sở Trạm đang đi về hướng hoàng cung, hắn dường như chưa từng hoàn hồn, hắn vẫn như cũ theo sau. Tới giờ cũng không phát hiện đáng ra bọn họ nên tách ra mỗi người một ngả.
Thấy bộ dáng của Phùng Lạc như vậy, trong lòng Sở Trạm trầm xuống đồng thời đoán được gì đó. Vì vậy khi đi tới một nơi tương đôi vắng, nàng giốn như lơ đãng mở miệng: "Phùng huynh dường như có chuyện còn không rõ, không bằng nói ta nghe một chút, biết đâu ta có thể trả lời nghi vấn của ngươi."
Phùng Lạc nghe được lời này không khỏi chấn động. Lúc ngẩng đầu không giấu được một tia lo sợ trong mắt. Vừa định tìm cớ choc ó lệ đã thấy ánh mắt sắc bén của Sở Trạm: "Phùng huynh cần phải nghĩ kỹ hơn, từ trước tới nay ta ghét nhất bị người khác lừa gạt."
Ánh mắt Sở Trạm không giống là của một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi. Ánh mắt ấy sắc bén giống như có thể nhìn thấu lòng người, làm cho lòng Phùng Lạc hơi run rẩy, không còn ý định trả lời cho có lệ. Từ trước tới nay, mỗi khi gặp Sở Trạm, nàng vẫn là người ôn hòa, cho nên làm cho Phùng Lạc hầu như quên mất người trước mắt này chính là lớn lên trong cung. Nàng là Hoàng tử điện hạ tài trí hơn người, đương nhiên tự có uy nghi của chính mình.
Trầm mặc một lúc lâu, Sở Trạm cũng không vội vã thúc giục hắn, chỉ dùng ánh mắt sắc bén kia nhìn chằm chằm Phùng Lạc. Trước ánh mắt như vậy của Sở Trạm, Phùng Lạc rốt cuộc cũng quyết định đánh một canh bạc. Lại ngẩng đầu, không rụt rè e ngại hay giấu diếm mà nhìn thẳng vào mắt Sở Trạm. Miệng hắn giật giật, rốt cục hỏi ra lời: "Phùng Lạc cả gan hỏi thẳng. Xin hỏi điện hạ, bạch y nử tử trước kia, phải chăng là đương kim Hoàng hậu?"
Quang minh chính đại hỏi như vậy, Phùng lạc tếh nhưng làm cho Sở Trạm yên tâm vài phần. Nàng đảo mắt khắp người Phùng Lạc vài lần, thấy ánh mắt đối thương vẫn đơn thuần như cũ, cũng không bởi vì sự quan sát của Sở Trạm mà có nửa điểm lo sợ hay mất tự nhiên. Người nh7 vậy chỉ có hai khả năng, hoặc là người có tâm tư sâu đến cực điểm, hoặc là thật sự thanh thản thư thái.* (Luận ngữ nói: "Người quân tử thì thanh thản thư thái, kẻ tiểu nhân thì thường lo lắng u sầu.)
Sở Trạm không dễ dàng tin người, bất quá hiện tại nàng hiển nhiên vẫn chưa tàn nhẫn đến độ gϊếŧ người diệt khẩu. Vì vậy nàng suy nghĩ một chút, thu hồi ánh mắt sắc bén kia, khôi phục bộ dáng ôn hòa, nhàn nhạt mở miệng: "Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ta nghĩ Phùng đại nhân hẳn là hiểu rất rõ?".
Phùng Lạc gật đầu, ánh mắt chân thành tha thiết: "Dạ, nhị điện hạ yên tâm. Phùng Lạc cũng không phải là người lắm miệng."
Sở Trạm không nhìn hắn nữa, chỉ gật đầu nói: "Tốt lắm. Hôm nay phát sinh nhiều chuyện như vậy, bản điện hạ hiện tại muốn hồi cung. Một thân Phùng huynh dính máu, hôm nay lại bị hoảng sợ như vậy, cũng nên hồi phủ đi. Chúng ta từ biệt tại đây."
Phùng Lạc tự nhiên không có ý kiến, mang theo một thân mồ hôi lạnh cấp tốc biến mất trước mặt Sở Trạm. Trong lòng hiển nhiên hiểu rõ, việc hôm nay cũng chỉ có thể tự nhận bản thân không may. Sau này càng phải cẩn thận hành sự, bằng không đi sai một bước đã dễ dàng đánh mất tính mạng.
Mắt thấy Phùng Lạc đi tới một ngã rẻ rồi biến mất trong tầm mắt của mình. Sở Trạm lạnh giọng mở miệng phân phó: "Ly Ca, phái người theo dõi Phùng Lạc này, nếu như hắn có ý định tiết lộ lập tức diệt khẩu. Mặt khác ngươi đi thăm dò lai lịch của hắn, ta luôn luôn cảm thấy có gì đó đằng sau người này."
Thanh âm "Rõ" của Ly Ca vang lên, trong nháy mắt liền biến mất. Chờ đến khi Sở Trạm khônh nhanh không chậm thông thả đến cửa cung, hắn đã lần thứ hai đi theo sau nàng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: phùng lạc không ngu ngốc hơn nữa rất thông minh.