Hắn sai người đưa tôi vào một kĩ viện lớn,à không,là kĩ viện lớn nhất kinh thành.Biết khách quý đến,đích thân tú bà của viện chạy ra tiếp đón.Hắn bảo người của mình đưa tôi cho bà ta,dặn dò đôi chút liền rời đi.Tôi không nghe thấy họ trao đổi gì nhau,nhưng chắc chắn không phải điều tốt lành.Quả đúng như vậy,hắn đã dặn bà ta “chăm sóc”tôi đến năm tôi đủ 16 tuổi sẽ đem vào cung.
Còn chăm sóc thế nào ư?
Suốt 10 năm ở đó,thứ tôi phải học là cách lấy lòng nam nhân,thứ tôi phải nhìn là những trận hoan ái vô độ trong kĩ viện,thứ tôi phải uống hàng ngày là thuốc phát triển sớm.Tôi hoàn toàn bị huấn luyện trở thành một kĩ nữ thực thụ,mới 14 tuổi cơ thể đã phát triển hoàn toàn,mới 15 đã phải đem thân làm vừa lòng những nam nhân dơ bẩn kia.Kinh tởm bản thân không?Có.Tôi từng tìm cách thoát ra chưa?Rồi.Nhưng không lần nào có thể làm được.Tôi từng nghĩ đến tự sát,nhưng nghĩ đến cái chết oan uổng của phụ mẫu lại không thể ra tay.Tôi phải sống để gϊếŧ hết những kẻ đã phá vỡ gia đình tôi…
Vào đúng năm tôi 16 tuổi,tú bà chủ viện sai người trang điểm cho tôi thật lộng lẫy.Nhìn bản thân trong gương,bà mụ nói không sai,tôi có vẻ đẹp của một mỹ nhân bao người thèm muốn,bao người sẵn lòng trả giá ngút trời để được tôi tiếp,kĩ viện này xem tôi là châu báu,là cây hái ra tiền của chúng.Tôi ghê tởm chính mình trong gương.
9 năm bị dày vò về suy nghĩ.
1 năm bị dày vò về thân xác.
Đôi mắt của tôi là thứ duy nhất khiến tôi tự hào.Đôi mắt của phụ thân ,đôi mắt hổ phách này là biểu tượng của một tướng sĩ dũng mãnh từng chinh chiến sa trường,từng nén đau chịu khổ bảo vệ tồn vong vương triều,nhưng chỉ vì một tin đồn mà bị quên lãng,kinh sợ.Nghe lời kể của mẫu thân,tôi từng mơ đến việc làm một tướng sĩ như người,trong kĩ viện cũng dành thời gian rảnh lén học dùng kiếm,luyện võ.Nhưng ước mơ của tôi chắc chắn không thực hiện được.Đôi mắt này cũng vậy.Tú bà nói với tôi đôi mắt này dọa người,bắt tôi phải buộc một tấm khăn mỗi khi tiếp khách.Ai tò mò tháo khăn ra đều sẽ hoảng sợ chạy mất.Thứ tôi xem là niềm tự hào trong mắt người khác lại là biểu tượng của quái vật…
Một tiếng mở cửa cắt đứt suy nghĩ của tôi.Tú bà vội buộc khăn lên mắt tôi rồi chạy đi,bỏ lại tôi ở đó không biết gì.
“Nàng rất đẹp…”
Âm thanh đó vang lên,âm thanh ám ảnh tôi hàng đêm,âm thanh khiến tôi không quên được.Là hắn!!
Hắn tiến lại gần,tôi lại lùi ra,tôi không nhìn thấy đường,vô tình vấp chân vào thành giường và ngã xuống giường.
Hắn đè lên tôi,giữ chặt lấy tôi không để tôi có một sơ hở nào.Tôi gắng sức lấy con dao trong gối,liền bị hắn cầm lấy vứt đi.
“Thuần phục ta,hoặc chết.”
Nghe hắn nói,tôi chỉ có thể cắn răng chịu sự ô uế hắn làm trên thân thể mình.Tôi phải sống,tôi phải khiến hắn tin tưởng rồi gϊếŧ hắn.Tôi phải chịu đựng để báo thù vì hiện tại bản thân chưa đủ năng lực.
Sau một trận hoan ái kịch liệt,hắn mặc đồ rồi sai người đem tôi về cung.Tôi được phong làm Uyển tần,ngày ngày phải hầu hạ hắn vô điều kiện.Bao nhiêu hận nhục tích trữ đợi ngày trả thù.
Trong mắt các phi tần khác là sự ganh ghét đố kị dành cho một sủng phi như tôi.Nhưng không ai biết tôi đã phải chịu đựng thế nào,tủi nhục ra sao.Tuy đã thành phi tần nhưng tôi không bao giờ quên đeo khăn bịt mắt của mình lên,suy cho cùng,ai cũng sợ hãi nó,suy cho cùng,tôi đã quen với bóng tối.
Rồi một hôm hắn uống say,loạng choạng bước vào,điên cuồng phát tiết lên người tôi,mặc cho tôi lúc đó chống đỡ kịch liệt,đến mức cái khăn che đi đôi mắt của tôi rơi xuống.Hắn nhìn thấy đôi mắt của tôi,gương mặt đỏ ửng vì rượu càng đỏ hơn vì giận giữ.Trước mắt hắn hiện ra hình ảnh của phụ thân tôi,hình ảnh người hắn ghen tức nhất.
“Trương Thiên Bình!Tại sao chứ?
Tại sao ngươi luôn là người được phụ hoàng yêu thương hơn?
Tại sao người ta yêu lại yêu ngươi?
Tại sao tất cả những thứ ta muốn đều bị ngươi giành lấy?
Tại sao hào quang luôn thuộc về ngươi?Ngươi chỉ đơn giản biết gϊếŧ người thôi mà,ta cũng có thể ra trận nếu phụ hoàng tin tưởng.
Ta đã cố bôi nhọ danh tiếng của ngươi,ta khiến người khác tin ngươi là quái vật vì đôi mắt đó mà nàng ấy vẫn không bỏ ngươi.
Ta không can tâm...TA KHÔNG CAN TÂM!”
Hắn càng ngày càng dùng sức khiến tôi ngày càng không thở nổi.Tôi cố hết sức vùng vẫy nhưng sức nữ nhân yếu ớt sao đọ nổi,tôi vội lần nữa lấy cái dao găm dưới gối ra.Hắn say,đây là cơ hội của tôi.Nhưng tôi đã để lỡ nó...Phải,trong cơn mơ màng vì thiếu không khí tôi đã đâm hụt.Hắn cướp lấy con dao đó,đâm ngược lại vào mắt tôi.
Máu túa ra từ mắt,tiếng hét thất thanh cất lên.Của tôi?Hay của đám hạ nhân đã mở cửa vào khi thấy tiếng động.Không quan trọng.Chỉ là hiện tại tôi đang rất đau,đau từ thể xác đến tinh thần.Tôi đã quen với bóng tối,tôi buông thõng tay chấp nhận cái chết dần đến.Phụ thân...mẫu thân...hài nhi vô dụng,không báo thù được cho hai người...
Mệt quá...ngủ một lúc vậy...
———————————————————
“Nương nương,nương nương,người dậy đi đừng làm nô tỳ sợ mà nương nương huhu...”
Tiếng khóc ở đâu ra vậy?Thật ồn...
“Nương nương?Nương nương người tỉnh rồi!!Người đâu nương nương tỉnh rồi!!”
Tỉnh dậy,toàn thân đều đau nhất là mắt,lại không nhìn thấy gì,có vẻ đã mù rồi nhỉ?Còn có nha hoàn thân cận này nữa,tôi không khóc thì thôi em khóc cái gì?
“A Ly,ta đã nằm đây bao lâu rồi?Chuyện gì đã xảy ra?Sao ta không nhìn thấy gì?”
A Ly im lặng.Tôi ngồi dậy,quờ tay về phía em ấy,vô tình đập vào bình hoa trên bàn rơi xuống vỡ tan tành.
“Nương nương!Nương nương...mắt người đã bị mù,thái y nói không còn cách cứu chữa...Người hôn mê 5 ngày khiến em rất lo lắng đó người biết không...huhu”
Quả thật là đã mù.Trương Khổng Dược,sao ngươi không gϊếŧ chết ta luôn đi,sao lại muốn ta sống không bằng chết?
“Phải rồi,hoàng thượng đã phong người làm Thục phi.Chuyện hôm đó..nương nương..”
“Ta biết rồi,do ta sơ ý làm dao gọt hoa quả đâm vào mắt.”Tôi biết em ấy muốn nói gì,tôi cũng không muốn em ấy bị liên lụy,hắn là thiên tử,kể cả gϊếŧ người cũng không ai làm gì được hắn.
“Em ra ngoài đi,ta muốn ở một mình.”
...
Khi hạ nhân đều rời đi hết,tôi bước tới chiếc tủ nằm trong góc phòng,từ sâu trong ngăn bí mật của tủ,lôi ra một lọ Mã Tiền Đơn và một thanh kiếm trắng sáng.Đó là Bích Phượng bảo kiếm của phụ thân,được lấy theo tên mẫu thân.Thanh kiếm này đáng ra phải được dùng để chặt đầu hắn...
Chưa gãy,chỉ có một vết nứt.
Bao nhiêu năm nay luyện kiếm cuối cùng vẫn vô ích,ta sẽ không bao giờ đủ mạnh.
Một khúc gỗ còn không chém đứt được,ta làm sao gϊếŧ được hắn.
“Một phi tử của hoàng thượng đi luyện kiếm,chuyện này mà đến tai hắn liệu mạng cô giữ được không nhỉ?”Một giọng nói trầm,khàn khàn phát ra ở đâu đó.
“Ai!?Ai vừa nói?Bà muốn gì??”
“Cô không cần biết,chỉ cần nhớ sẽ có ngày cô sẽ cần ta giúp.”
Bà ấy biến mất rồi.Bà là ai chứ?Muốn giúp tôi sao?
_Tối đến_
“Hoàng thượng giá đáo.”Âm thanh của thái giám cất lên.
“Bẩm hoàng thượng...Thục phi còn yếu,không thể hầu hạ người tốt,mong người đến điện khác thị tẩm.”A Ly run rẩy bước ra,từ chối hoàng thượng chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết,em ấy là lo lắng cho tính mạng của bản thân,và cả tôi...
“Hỗn xược,làm một phi tử nhỏ nhoi lại dám làm trẫm mất hứng.Trẫm không cần biết,hôm nay muốn Thục phi thị tẩm,dù bệnh sắp chết nàng ta cũng phải phục vụ trẫm!”Hắn mặc kệ mọi thứ hừng hực xông vào.Nô tài,cung nữ cũng biết điều lui ra đóng cửa,riêng A Ly vẫn lo lắng nhìn về phía tẩm cung.
“Nương nương...người phải bảo trọng..”