Chương 39: Trốn tránh

Cho dù An Cửu có được nâng lên làm thϊếp thất, vậy cũng làm sao được coi là chủ tử? Nhưng chủ tử trong vương phủ chính là Dự vương, Dự vương đối với An Cửu có vài phần tâm tư, trước kia mọi người có thể không rõ, nhưng hiện giờ nhất định phải hiểu.

Tin tức Dự vương vì An Cửu cùng hoàng quý phi cãi nhau lan truyền nhanh chóng khắp Dự vương phủ. Mọi người không thể không một lần nữa xem xét lại thái độ đối đãi với vị "Cửu di nương" này.

“..." An Cửu vốn không giỏi giao tiếp, gặp phải tình huống như vậy, nhất thời cũng không biết phải nói gì.

"Cửu di nương, Vương gia phân phó chúng ta phái hai tỳ nữ tới hầu hạ sinh hoạt thường ngày của người. Đây là Lưu Tô và Noãn Ngọc, không biết An Cửu cô nương có hài lòng không?"

“..." Trên khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ của An Cửu không có bất kỳ cảm xúc nào khiến Lưu quản sự nhất thời khẩn trương, phải biết rằng...... Dự vương bình thường vốn không phải là chủ tử tốt. Dự vương có thể vì An Cửu mà đắc tội với Hoàng quý phi và Bạch Vân Ải, đây chính là đại biểu cho hắn thực sự để tâm đến nàng.

Lưu quản sự theo Dự vương lâu như vậy, cũng không thấy hắn để ý đến bất cứ chuyện gì như thế. Hắn đối đãi với An Cửu cũng có vài phần cẩn thận từng li từng tí, e sợ hầu hạ không tốt, kiếp sống của hắn ở vương phủ coi như xong.

“Cửu di nương?" Thanh âm của hắn tràn ngập lấy lòng.

“Ta không cần người hầu hạ." An Cửu lạnh lùng không nhận ý tốt, một mình nàng rất tốt, huống hồ nàng vô cùng ghét có người đến gần, sẽ làm cả người nàng bất an.

“Cái này...... Vương gia có lệnh, mong Cửu di nương đừng làm tiểu nhân khó xử!" Trên trán Lưu quản sự xuất hiện hai giọt mồ hôi lạnh. Hắn luôn không thích ở chung với những tử thị này của chủ tử, một đám người lạnh như băng, giống như băng sơn, nhưng tòa băng sơn này biến thành chủ tử của hắn.

Dựa vào sự sủng ái của Vương gia, sau này quý phủ cho dù có nữ chủ nhân chính thức đại khái cũng không đoạt được sủng ái của nàng. Mấy ngày nay, ai không biết Cửu di nương ở vương phủ căn bản đã chỉ dưới một người rồi.

“Vậy thì ở lại đi." An Cửu bất đắc dĩ, nàng không muốn làm khó người khác, đành phải làm khó chính mình. Làm khó chính mình, đồng thời bất mãn của nàng đố với An Húc càng sâu.

Hai tỳ nữ bị giữ lại im lặng hầu hạ bên cạnh An Cửu khiến An Cửu cảm thấy vô cùng phiền não.

“Hai người các ngươi, muốn làm gì thì đi đi, không cần ở đây." An Cửu chưa từng làm chủ tử, thật sự cũng không biết nên ở chung với hạ nhân như thế nào, nhất là những tỳ nữ nhu nhược này. Nếu ở chung với tử thị, mất hứng liền đánh nhau cũng là hợp lý, nhưng nếu những tỳ nữ này bị nàng đánh còn có thể sống sao?

“Chuyện này sao có thể được?” Hai tỳ nữ bị dọa sợ. Quy tắc Dự vương phủ nghiêm khắc, nếu nô bộc lười biếng, đưa vào bạo thất cũng là chuyện thường xảy ra.

"Chủ tử, bọn nô tỳ tới hầu hạ người, sao có thể rời khỏi bên cạnh người chứ?" hai tỳ nữ sống chết không chịu rời khỏi An Cửu.

Bị hai tỳ nữ tràn ngập chờ mong nhìn, An Cửu rốt cục chịu không nổi, các nàng không thể rời đi, vậy nàng rời đi cũng được chứ?

“Chủ tử!" Trong lúc hai tỳ nữ nghẹn họng nhìn trân trối, An Cửu nhảy lên cây rồi biến mất.

“Cửu di nương đi đâu rồi?" An Húc hồi phủ chuyện đầu tiên chính là tìm An Cửu. Không ai biết An Cửu đi đâu, An Húc nhíu mày, một người sống sờ sờ sao lại mất tích trong phủ đệ của hắn được chứ?

"Bẩm Vương gia, Cửu di nương chỉ chớp mắt đã bay đến trên cây, bọn nô tỳ ngăn cũng ngăn không được ạ!" Lưu Tô cùng Noãn Ngọc vẻ mặt cầu xin, hai nàng đều nhất đẳng đại nha đầu được huấn luyện nghiêm khắc, theo lý mà nói là đã gặp qua các loại sóng gió, nhưng chuyện chủ tử phi thiên chạy các nàng vẫn là lần đầu tiên gặp phải.