Phiên ngoại: Bán nữ nhi

Giang gia vốn kinh doanh cửa hàng điểm tâm Dung Tâm Trai nổi danh ở kinh thành. Giang lão gia có ba nhi tử, trưởng tử là một người có tiền đồ, lại yêu nữ nông gia mỹ mạo tuyệt thế, con thứ và con út trên cơ bản chính là bại gia tử.

Giang lão gia không thuyết phục được ái tử, rốt cục gật đầu để ái tử cưới nữ nông gia kia. Giang đại thiếu gia cùng nữ nông gia trải qua một đoạn thời gian nồng tình mật ý, ngay tại thời điểm nữ nông gia mang thai năm tháng, Giang đại thiếu gia đi tuần tra ở cửa hàng ngã một cái, cứ như vậy mà đi.

Người nhà Giang gia bắt đầu tìm mọi cách làm khó dễ nữ nông gia kia, nói nàng khắc chết phu quân. Nữ nông gia vượt qua thời kỳ mang thai bi thương, sau khi sinh hạ một nữ hài trắng nõn đáng yêu, cuộc sống của nàng càng thêm gian khổ.

Bé gái trắng nõn đáng yêu cùng nữ nông gia bị đuổi tới biệt trang. Vốn nhìn huyết mạch của Giang đại thiếu gia sinh ra trắng trẻo đáng yêu, Giang gia cũng không quá mức hà khắc với bé gái kia, nhưng cũng không quá coi trọng nên bé gái vẫn không có cái tên chính thức, chỉ được nữ nông gia gọi là Bảo Nhi.

Năm Bảo Nhi ba tuổi, Giang gia kinh doanh ngày càng sa sút, mẹ con Bảo Nhi bị coi là tai tinh trong nhà. Nhưng thật ra việc kinh doanh trở nên kém đi là bởi vì Giang gia nhị thiếu gia không hiểu kinh doanh, nhập quá nhiều nguyên liệu hàng hóa, cuối cùng nguyên liệu hàng hóa đều bị ẩm ướt trước khi được mang đi làm điểm tâm, dẫn đến có người già sau khi ăn bệnh chết. Hơn nữa con út Giang gia yêu thích cờ bạc thành tính, thua bạc đến táng gia bại sản.

Năm Bảo Nhi năm tuổi, nữ nông gia bị bệnh, Giang gia lại không muốn tìm đại phu chữa bệnh cho nàng, nữ nông gia cứ như vậy chết đi, Tiểu Bảo Nhi dựa vào thi thể lạnh như băng của mẫu thân.

Nghênh đón nàng không phải là sự dịu dàng của người nhà Giang gia, khi đó Giang gia đã sa cơ lỡ vận. Giang gia nhị phòng, tam phòng còn có sáu đứa cháu trai phải nuôi, mấy đứa cháu gái đều tặng cho người ta làm con dâu nuôi từ nhỏ.

Giang lão gia mặc dù có chút thương tiếc huyết mạch của đại nhi tử, nhưng trong nhà thật sự không dư tiền để nuôi thêm một nữ oa nhi. Giang lão gia không đành lòng đi xử lý cháu gái này, liền đem Bảo nhi giao cho nhị nhi tử xử lý. Vốn là muốn đưa cho thương hộ trước kia cùng làm ăn lui tới làm con dâu nuôi từ nhỏ, ai ngờ Giang Nhị nhìn tiểu oa nhi lớn lên càng ngày càng xinh đẹp, nổi lên ác tâm.

Tiểu Bảo Nhi đáng thương bị bán cho người khác.

Rất nhiều tiểu nữ hài, nữ hài xinh đẹp phấn điêu ngọc trác, đối mặt với một đám nữ tử ăn mặc diễm lệ, mùi son phấn nồng đậm thi nhau chọn lựa.

Mặt Bảo Nhi bị một nữ tử áo đỏ có đôi mắt phượng nhấc lên.

“Hồng Oanh tỷ tỷ, oa nhi này là cực phẩm, từ nhỏ nếu được dạy dỗ tốt nhất định sẽ là hoa khôi Túy Nguyệt các.”

“Quả thật không tệ." Hồng Oanh gật gật đầu, nữ oa nhi này nếu được bồi dưỡng thật tốt làm ngựa gầy, sau này chắc chắn tiền đồ vô lượng.

“Bao nhiêu tiền?”

“Nữ oa này, ít nhất đáng giá năm trăm lượng!”

“Ngươi đây là muốn bẫy ta sao? Một tiểu oa nhi, còn không xác định có nuôi sống được hay không!”

Ngay tại thời điểm Hồng Oanh cò kè mặc cả với người ta, một đôi nam nữ cả người không mang theo hơi thở của người sống đi vào. Nàng ta bắt đầu sờ tới sờ lui trên người mỗi hài tử, nàng ta không quan tâm diện mạo hài tử, chỉ là nghiên cứu căn cốt.

Ngay tại lúc Hồng Oanh cùng người bán tranh cãi không ngớt, nữ tử kia nắm lấy hai tay Bảo Nhi, vuốt lên vuốt xuống, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

“Đứa nhỏ này ta mua, một ngàn lượng!" Nữ nhân kia bỏ lại tiền bạc.

Người bán cực kỳ kinh ngạc, vội vàng bò xuống đất nhặt tiền.

“Trầm Trinh, ngươi điên rồi sao?” Giọng nói của nam nhân trầm thấp, rất bình ổn nhưng cũng kinh ngạc, bọn họ không nên dùng giá tiền này để mua một đứa trẻ.

“Đứa nhỏ này là kỳ tài luyện võ ngàn năm có một." Trầm Trinh nhìn Bảo Nhi, trong ánh mắt lộ ra một chút si mê. Trầm Trinh say mê võ học, một mực tìm kiếm người kế tục.

“Thật sao? Ta nhìn nàng nhỏ như hạt đậu, chỉ sợ trở về không đến ba tháng sẽ chết.”

“Sẽ không, nàng sẽ sống sót." Trầm Trinh vô cùng chắc chắn, "Có muốn đánh cược không?”

“Cược thế nào?" Người đàn ông nhướn mày.

"Long Ngũ ngươi cũng chọn một hài tử ngươi cảm thấy hợp ý, chúng ta đến so xem, tương lai hai người bọn họ, ai đi được lâu hơn!"

Long Ngũ cảm thấy có chút hứng thú, hắn tại chỗ chọn lên chọn xuống, sau đó xách một tiểu cô nương ngăm đen như gà con, tiểu cô nương mặt lộ hung quang, cùng Bảo Nhi vẻ mặt ngây ngô hoàn toàn bất đồng.

Bảo Nhi đi theo đôi nam nữ một thân hắc y, khí chất lạnh như băng rời đi, một tiểu cô nương khác bên cạnh nàng bị trói thành cái bánh chưng, ném lên xe.

“Ngươi tên gì? Ta là Bảo Nhi!" Con ngươi to lớn của Bảo Nhi lộ ra một chút ngây thơ, không ngừng nói chuyện cùng tiểu cô nương đang giãy dụa.

Tiểu cô nương không để ý tới nàng, chỉ là không ngừng kêu to, "Buông lão tử ra!”

“Hai người các ngươi, từ nay về sau không có tên, chỉ có danh hiệu." Trầm Trinh nói với hai đứa nhỏ, sau đó điểm huyệt câm của tiểu cô nương đang giãy dụa.

Bảo Nhi cùng tiểu cô nương ngăm đen được tập hợp ở một tổ chức tên là Ám Các tiếp nhận huấn luyện tàn nhẫn, ngay từ đầu Bảo Nhi vẫn khóc, nhưng ba tháng sau, vẻ mặt của nàng cùng Trầm Trinh giống nhau như đúc.

Hai tiểu nữ hài đều thuận lợi sống đến mười hai tuổi, hơn nữa còn biểu diễn võ thuật trước mặt một nam hài quý tộc, nam hài kia tên là An Húc, là hài tử được hoàng đế sủng ái nhất.

Hắn muốn chọn một trong hai người làm ám vệ riêng cho hắn.

Rất nhiều năm sau......

An Cửu cả người trần trụi mở mắt trong lòng An Húc, nàng giống như nhớ lại thời gian mình từng được gọi là Bảo Nhi.

“Gặp ác mộng sao?" Thanh âm An Húc trầm thấp, từ đỉnh đầu nàng truyền đến.

An Cửu lắc đầu.

“Vậy thì ngủ đi." An Húc cẩn thận ôm nàng vào lòng.

***

An Cửu không có thân phận đặc biệt gì, cũng chỉ là một lê dân bình thường.