Chương 12: Tử chiến

Bình Dương Vương cũng phái ra trinh sát, báo tin Dự Vương chia làm hai nhóm nhân mã chạy trốn, lúc này bọn họ liền đặt cược, trong đó một bên dùng xe ngựa vương phủ, một bên dùng xe ngựa phủ Thừa tướng, một bên lựa chọn đường lớn xông thẳng xuống chân núi, một bên lại vòng đi đường phía sau núi.

Ngay từ đầu phụ tá của Bình Dương vương nảy sinh tranh luận kịch liệt, sau đó bọn họ nhất trí cho rằng xe ngựa phủ Thừa tướng cùng khách hành hương xuống núi hẳn là mồi nhử, Bạch Vân Ải hẳn là ngồi xe ngựa từ sau núi vòng vèo xuống núi.

Hai cỗ xe ngựa, nhìn vết xe hẳn là trọng lượng cũng không khác biệt nhiều lắm. Hai bên phân phối nhân thủ thoạt nhìn tương đương. Đây coi như là một cuộc đặt cược, đặt cược đã hạ, bọn họ đặt cược ba trăm người ở phía sau núi, hơn nữa đã quá muộn để phát hiện nữ tử trước mắt cũng không phải Bạch Vân Ái, trong khoảng thời gian An Cửu kéo dài thời gian, An Húc cùng Bạch Vân Ải nói không chừng đã thành công xuống núi.

Ống tay áo An Cửu lâng lâng, thân hình như yêu ma quỷ quái, cất cao vọt lên, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Khi thân ảnh tuyệt mỹ kia xẹt qua trước người, chính là lúc tử thần tiếp cận, trong lúc ngân quang lóe ra, đao lên đao xuống, mỗi một đao đều là một mạng người sống sờ sờ, ánh mắt An Cửu chuyên chú sắc bén, gϊếŧ người tuyệt không nương tay, trong khoảng thời gian ngắn đi đến chỗ nào tiếng kêu rên không dứt bên tai.

Người ngựa còn sót lại của Bình Dương vương cho đến nhiều năm sau, vẫn nói chuyện say sưa như cũ, thân ảnh tuyệt mỹ ở trong gió tanh mưa máu thủy chung không muốn ngã xuống kia, tuy rằng như La Sát lấy mạng người, nhưng lại là tử thần xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy trong đời.

Với lợi thế về số lượng, bọn họ tốn rất nhiều thời gian vẫn chưa bắt được nàn. Nữ tử kia không sợ chết cũng không sợ đau, toàn thân đều dính đầy vết máu cũng không có chút lùi bước, giống như là một đóa hoa được nuôi dưỡng bằng máu.

Là tinh binh đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc nhất, bị nàng gϊếŧ cũng lên đến cả trăm người, rất nhiều người căn bản còn không kịp phản ứng, cũng đã đánh mất tính mạng. Cuối cùng những người còn sót lại có gần trăm người kiềm chế nàng, năm sáu mươi người đến điểm cao nhất, giương cung bắt đầu bắn tên vào nàng, lúc này mới thành công đánh ngã nàng.

Mưa tên dày đặc, khóe môi An Cửu cong lên.

"Đây là có phải là kết thúc không?" Bầu trời bị mưa tên che đậy thành một mảnh bóng tối yêu dị, vô tình đánh úp về phía nàng.

Khi mũi tên đầu tiên xuyên qua ngực, thân thể An Cửu chấn động, khóe miệng chảy ra dòng máu nóng ấm, nhưng nàng không cảm thấy đau đớn, thuốc đã khiến nàng mất đi cảm giác đau đớn.

Phập phập phập! Mũi tên thứ hai, mũi tên thứ ba..., mưa tên liên tiếp trút lên người An Cửu, nàng dùng ý chí mạnh mẽ chống đỡ không ngã xuống, cuối cùng nàng bị bắn thành một ngọn núi tên.

Trên tay An Cửu còn cầm đao, làm thế nào cũng không muốn thả, nàng còn muốn chiến đấu, nhưng thân thể đã không thể động đậy, hơn nữa nàng bắt đầu cảm thấy cả người lạnh như băng, suy nghĩ của nàng càng ngày càng hỗn loạn, trong đầu chỉ còn lại từng chút từng chút hình ảnh khi ở chung với An Húc.

Trước mắt tối sầm, thân ảnh anh tuấn của chủ tử chỉ có thể tồn tại trong đầu.

“Gia, An Cửu đi rồi... Người có đau lòng vì An Cửu không?” Đây là suy nghĩ cuối cùng hiện lên trong đầu An Cửu, nước mắt chảy qua khuôn mặt tử thị, dung hợp với máu loãng.

Con ngươi xinh đẹp kia không có khép lại, con ngươi bên trong dần dần phóng đại, mất đi sức sống.

“Cô nương..." Lạc Thủy đi tới trước thi thể An Cửu, lẳng lặng nhìn cô, một hồi lâu, hắn hành lễ cúi đầu thật sâu trước thi thể của An Cửu.

“Lạc Thủy lúc trước thất lễ.” Một thủ thân thủ tốt như vậy, bất luận là nam hay nữ đều phải được địch thủ kính trọng.