Nghe lời của gã nam nhân thần bí, Diệp Y thực hiện chủ trương tránh xa nước, trừ khi uống nước, còn lại hắn tuyệt đối không lại gần nước, hoàn toàn trạch trong phòng, quãng đường đi dài nhất là từ phòng mình đến phòng ăn, để phụ mẫu còn thấy mặt hắn.
Nhưng sau gần một tháng không tắm, ngửi thấy người mình đã bốc mùi, tóc cũng bết lại dính gàu, Diệp Y nhìn trời, rồi bắt đầu làm trạch thần, trạch trong phòng, trạch tuyệt đối. Bộ dáng xấu xí đã đành, giờ lại còn thêm ở bẩn nữa, hắn không muốn ai thấy hắn bây giờ đâu.
Diệp Y thật sự muốn tắm lắm rồi, đầu hắn ngứa điên lên được đây, hắn đã nghĩ đến dùng xô nước, múc từng gáo con con để dùng, nhưng lại sợ lỡ mình trái luật lại có thủy quỷ từ xô nước nhào ra kéo hắn vào trong đó. Chạm trán với nữ quỷ kia đã làm hắn biết: ma quỷ không tuân theo định luật vật lý. Người hắn to đùng như thế này, nhưng thủy quỷ vẫn có thể khiến hắn biến mất trong một xô nước nhỏ bằng bàn tay.
Giữa giữ mạng và ở bẩn, hắn vẫn kiên định chọn ở bẩn.
Nhiều lúc Diệp Y bi ai nghĩ thương cho cái thân mình, huhu, sao hắn lại rơi vào thế giới toàn ma quỷ thế này???
Sau hơn một tháng, gã điên thần bí lại đến, y cười lớn khi thấy bộ dạng thảm thương như cái bang của hắn, "Ngươi nghe lời quá đấy ahhahaha...."
"Ngươi.... chẳng lẽ ngươi gạt ta?" Diệp Y trợn mắt, sẵn sàng phẫn nộ nổi điên lên.
"Không, không phải gạt, ta nói thực, chỉ là..." y cố nén cười, "... chỉ là ngươi làm triệt để quá, nghĩ đến ngươi là công tử nhà tri phủ mà ta không nhịn được cười."
Hắn xoa xoa cái cằm đầy râu ria của mình, gần đây hắn đã phát chán không buồn cạo râu, cũng không buồn soi gương nữa, giọng ủy khuất kêu, "Ta là người thường, cao nhân nói gì thì ta làm thế chứ biết làm sao nữa."
"Nếu ta không đến thì ngươi tính làm sao?" Định không tắm không lại gần nước cả đời?
".....Ta cũng chẳng biết nữa." Diệp Y thở dài, hắn biết gã điên này là cao nhân, ít nhất trong các đại sư phụ thân mời tới trừ thủy quỷ, không có đại sư nào biểu diễn màn biến mất không dấu tích như y. Nhiều lúc hắn cũng tức điên lên muốn liều mạng lại gần nước xem sao, nhưng lại sợ một lần liều mạng mất mạng tại chỗ.
"Thôi, từ giờ ngươi cứ đi tắm thoải mái." Y phẩy quạt chậm rãi cười nói, "Ta tốt bụng giải quyết vụ này cho ngươi."
"Ngươi nói thật chứ?"
"Rất thật."
Hắn nhìn nam nhân râu tóc rối bù, còn bốc mùi hôi, nhìn y hoan hô một tiếng, rồi vội vàng kêu người chuẩn bị nước đi tắm.
Hắn cười khẽ một tiếng, chiết phiến gập lại, chân thong thả bước rồi cúi người, chiết phiến nhẹ nhàng dí xuống tiểu quỷ mặt vàng nanh ác nhỏ bé đang rón rén bò đi. Tiểu quỷ này chỉ nhỏ như nắm tay con người, thân mình ướt sũng, những nơi nó đã đi đều để lại vết nước.
Hắn cười nhạt nói, "Không biết tiểu công tử này đã gây chuyện gì, nhưng ta đã nói sẽ giúp y, ngươi hiểu không?"
Con mắt lồi ra của tiểu quỷ mang đầy kinh hoàng, vội vàng lạy lục rồi bỏ chạy.
Hắn nhìn quanh căn phòng một vòng, trong con ngươi đen hiện lên những kí tự quỷ dị, biểu cảm trên mặt cũng không còn nhân khí, cây hoa đặt trước cửa sổ phút chốc héo khô...
"Ngươi còn ở đây à?" Hắn nghe tiếng tiểu công tử kia kêu, liền quay đầu nhìn y, vẻ mặt cũng thoáng chốc đổi thành tươi cười của người sống.
"...." Diệp Y nhìn nam nhân kia chỉ vào một khu đất trong vườn nhà hắn, bảo hắn phải đào chỗ đất đó lên đổi thành hồ nước, rồi chỉ vào một món cổ vật phụ thân hắn rất quý, bảo hắn phải vứt nó đi ngay.
"Như thế sẽ vượng phong thủy?"
Nam nhân gật đầu, "Sẽ khiến chỗ này không còn chiêu dẫn ma quỷ nữa."
"...."
"Phát đại nguyện một lần mà được ta ra tay đến hai lần, ngươi có lời lắm đấy." nam nhân cảm khái nói, sau đó thong thả bỏ đi.
.
Phụ thân: "Con trai, nghe nói vừa rồi có người đột nhập phủ ta, trò chuyện với con."
Diệp Y: "Phụ thân, đấy là đại sư con mời đến. Y pháp thuật đầy mình, cả nhà ta đều cần cung kính với y." nếu cần thì xây tượng thờ cúng y để biểu lòng kính trọng. Diệp Y luôn nghĩ mình không nên gây thù chuốc oán với những kẻ quái dị có thuật pháp bí ẩn như thế, coi chừng y nhớ thù hạ mấy cổ thuật hay hàng đầu, thì cả nhà hắn có chết cũng không chết yên, linh hồn còn bị đem ra xào nấu hành hạ.
.
Nam nhân thong thả đi ra ngoài phủ, thấy tượng đá trấn trạch đã mất linh tính chỉ thuần là bức tượng, thuận tay gõ nhẹ đầu con thú. Mắt thú lập tức bừng sáng như đang sống dậy, cựa mình gầm lên một tiếng, khiến người canh cửa hoảng hồn ngã ngửa ra.
"Ngươi làm sao vậy?" người canh cửa kia kì quái hỏi.
"Bức... bức tượng..." nam tử hoảng hồn run rẩy chỉ tay vào bức tượng, nhưng lại ngẩn người thấy nó vẫn giữ tư thế như bao lâu.
"Bức tượng bị sao?"
"Ta.... rõ ràng ta vừa thấy nó đứng dậy!"
"Ngươi uống rượu chưa tỉnh à?"
Từ đầu tới cuối không ai trong họ nhìn thấy nam tử đang bước đi.
Không ai cản đường y, những ai cản đường y đều vô tình cử động tránh đường cho y đi. Cũng không ai nhìn thấy y đang đi lại.
Nam nhân thưởng thức phồn hoa trong thế giới người sống, đắm mình trong ánh mặt trời.
Đánh thức một con trấn trạch là đủ rồi, tiểu tử kia sẽ không bị ma quỷ ám ảnh nữa.
Không ngờ mình lại phải xuống tay đến ba lần... tính ra, mình và y cũng rất có duyên.
Nam tử cười nhạt, lắc lắc đầu bước đi.