Bị quỷ dọa cho khϊếp sợ, Vương Lâm sáng hôm sau vội vàng chạy đến dãy phố chuyên bày bán pháp khí, trước kia hắn khinh miệt coi chúng là mê tín dị đoan, nhưng trải qua chuyện hôm qua hắn đã biết, thế giới này thật sự có những chuyện không giải thích được.
Dãy phố này rất nhiều cửa hàng, bán đầy lư hương phù chú tượng thần.... nghĩ thứ gì sẽ có thứ đó, nhưng giá lại không hề rẻ, hắn lại không có nhiều tiền, nên đành kiên nhẫn đi hết dãy phố này, hi vọng tìm được một cửa hàng bán đồ rẻ một chút.
Ở cuối con phố, hắn thấy một cửa tiệm, cửa tiệm này nằm trong góc khuất, lại ở cuối dãy nên nếu không có tâm tìm thì sẽ vô tình lờ nó đi.
Ấn tượng đầu tiên là cửa hiệu này không hề lớn, chỉ như một căn nhà nhỏ bình thường, cửa hiệu đề "Duyến Y cư" – nhưng hắn không để ý cái tên, thời buổi này muốn cái tên hay cỡ nào cũng được, quan trọng là chất lượng bên trong.
Hắn đi vào trong hiệu, ngửi được một cỗ mùi hương nhàn nhạt, không như hương trầm nhiều đến nồng nặc của các cửa hiệu khác, hương này nhẹ nhàng, lại khiến người ngửi cảm thấy thanh thản nhẹ nhõm không ít.
Bên trong cửa tiệm bài trí điển nhã thanh đạm, trước mặt hắn là một trà án, trên bày trà cụ, một thanh niên đang chậm rãi thưởng trà.
Thanh niên này thần tình thân thiện, mặc một bộ áo dài như người cổ đại ngày xưa, không nhìn ra làm từ loại vải nào, đầu cài trâm ngọc, tay áo thêu họa tiết mây trời.
Thấy người đi vào, y phất phất quạt như kiểu của các công tử thiếu gia cổ đại ngày xưa, cười nói: "Chào mừng quý khách!"
"Ta muốn đến mua đồ."
"Ngài cứ tùy tiện chọn." Thanh niên rất dễ tính nói.
Hắn có chút ngạc nhiên, những tiệm khác thấy khách vào thì đều cao hứng chào mời, hận không thể dụ dỗ khiến khách mua sạch đồ trong tiệm mình, còn thanh niên này lại quá thoải mái, tựa như không quan tâm có bán được hàng không.
Nhưng được tự do lựa chọn cũng là điều tốt. Hắn chăm chú đi chậm quan sát, cửa tiệm này có nhiều loại hàng hóa, từ phù chú cho đến tượng thần, ngay cả pháp khí cho đến lư hương. Hắn tùy tiện chỉ vào một tấm phù chú vẽ kí tự chẳng thể hiểu nổi – hắn ngờ đây là vẽ bừa để chứng tỏ sự bí hiểm cao thâm: "Tấm này tác dụng thế nào? Bao nhiêu tiền?"
"Đấy là tầm quỷ phù, nếu quỷ tiếp cận ngài trong bán kính 5m, nó sẽ nóng lên, giá là 4 vạn 2."
"4 vạn 2?" hắn mắt trợn trắng, 4 vạn 2 cho một chuông báo động dò quỷ? Sao đắt đến thế, mấy cửa tiệm khác món đồ cao nhất cũng chỉ đến 2 vạn.
Hắn chỉ vào một tấm khác, "Còn cái này?"
"Là xua quỷ phù, tên như tác dụng, giá là 6 vạn 8."
"...." Cái này có lẽ còn hữu hiệu một chút, nhưng mà vẫn quá đắt. Hơn nữa còn chẳng biết có tác dụng thật không hay chỉ là lừa đảo. Hắn cắn răng, "Xin hỏi, ở đây có thứ gì từ một trăm ngàn trở xuống không, tốt nhất là có tác dụng diệt quỷ ấy?" một trăm ngàn đã là tất cả tiền tiết kiệm của hắn rồi.
"Một trăm ngàn?" thanh niên cười nhạt, khinh thường chế nhạo lộ rõ, "Chừng đó mà đòi mua đồ diệt quỷ? Ngài đùa với ta à? Đừng nói là diệt quỷ, trong toàn tiệm này không có thứ gì giá thấp hơn 3 vạn."
Hắn tức tối nhìn thanh niên kia, nắm tay siết lại, dậy lên xúc động muốn đánh chết tên này, sau đó cướp sạch đồ đạc tiền tài. Trong này không có camera, lại chỉ có 2 người bọn họ, lúc hắn vào đây cũng không có ai chú ý....
Nhưng hắn cắn răng nhịn xuống, hắn lúc này đã đủ chuyện để lo rồi, không cần tự rước thêm phiền phức nữa.
Thanh niên nhìn khách nhân tức tối bỏ đi, cười quay đầu nhìn về sau tấm rèm, "Diệp Y, đi ra đi."
Diệp Y im lặng đi ra, lẳng lặng nói: "Gã kia có huyết thống của Mộ Dung gia tộc, lại gây nghiệt khiến oán quỷ bám lấy, nên ta không muốn thấy y."
Sau bao nhiêu năm, hoàng quyền sụp đổ, thế giới này đã trở thành khoa học thế giới, tiếp cận gần với hình ảnh quê hương cũ của hắn, nhà Mộ Dung cũng khai chi tán diệp, hiện tại có rất nhiều người mang dòng máu Mộ Dung gia, nhưng không biết mình có dòng máu ấy.
Gã kia, phỏng chừng tổ tông nhiều đời trước của y từng là một người họ Mộ Dung. Huyết thống đã cực nhạt đến không thể nhận ra.
Hắn mang thân thể người phàm, không có thần lực đặc dị gì, nhưng sau bao năm như vậy, tự nhiên cũng làm được một vài chuyện, ví dụ như có thể cảm giác được ai mang huyết thống của gia tộc hắn.
"Ta biết." Y nhấp một ngụm trà, cười nói, "Có cần ta làm gì không?"
"Không cần." Diệp Y hạ mắt xuống, "Gây nghiệt thì phải chịu tội, pháp luật không chế tài được y, thì cứ để cho nạn nhân tự trả thù."
Hắn nhìn ra được, một cô gái ôm một hài tử đang đeo bám nam nhân ấy.
Nếu đào sâu hơn, có lẽ sẽ moi được những kịch bản cẩu huyết: kiểu như nam nhân kia sủng thê diệt thϊếp, sủng thϊếp diệt thê, kéo theo hại chết một hài tử vô tội... nhưng hắn cũng không có ý định đào sâu.
Bao nhiêu năm như thế, tâm cảnh của hắn đã được rèn luyện nhiều, thấm hiểu việc người sinh ra quỷ, quỷ cũng như người, có người tốt có người xấu, quỷ cũng vậy, không phải quỷ nào cũng là xấu xa.
Những ma quỷ hình thù xấu xí ghê tởm, những ma quỷ gϊếŧ chóc bao người.... sau lưng họ cũng là những câu chuyện buồn.
Hắn ngồi xuống cạnh y, nói, "Sau khi nàng trả thù xong, ngươi có thể khuyên nàng xuống Địa phủ, tiếp tục luân hồi." Nếu cứ ở lại đây, nàng sẽ từ oán quỷ thành ác quỷ, không nhằm trả thù kẻ đã hại mình, mà chuyển sang gϊếŧ chóc người vô tội. Hắn không muốn thấy điều ấy.
"Được thôi." Mai tôn giả cười đáp ứng. Hắn sẽ kiên nhẫn khuyên nhủ, nàng không nghe thì hắn sẽ đánh cho nàng nghe ra.
Thế gian phồn hoa đa dạng nhiều màu sắc, tất cả con người đều là khách qua đường trong cuộc đời họ. Đôi lúc gặp được một ma quỷ, thấy quen quen, mới chợt nhớ ra mình đã từng gặp y khi y còn sống, nhớ đến bộ dáng khi còn sống của y, trong lòng liền thầm thương cảm tự hỏi đã có những chuyện gì để y thành như vậy.
Thế giới tiến bộ hơn, tiện nghi hơn, không còn đèn dầu mà là ánh điện sáng chói, không còn xe ngựa mà là những chiếc ô tô máy bay....
Tiện nghi như vậy, nhưng ma quỷ lại sinh ra nhiều hơn cả thời đại lạc hậu ngày xưa.
***
Thời gian là một thứ rất vĩ đại, đúng như Mai tôn giả từng nói, Diệp Y không thể nào vĩnh cửu căm ghét y.
Qua thời gian, xây đắp kỉ niệm, dù biết y bản chất như thế nào, thì Diệp Y vẫn không thể ngăn mình bị y thu hút, dần dần bị y làm cho động tâm.
"Diệp Y, ta yêu ngươi." hắn thì thầm, cúi xuống hôn người kia. Người kia chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của hắn.
Cả nghìn năm rồi, Diệp Y đã không còn oán hận ngày đầu, đã chậm rãi tiếp nhận hắn.
Có lẽ hắn sẽ phải đợi thêm một thời gian nữa, đợi đến lúc Diệp Y chính miệng thừa nhận y yêu hắn.
Dù sao thế giới của Diệp Y chỉ có hắn mà thôi. Y không yêu hắn còn có thể yêu ai?
***
"Ta yêu ngươi."
"Ta không nghe rõ, nói lại đi." hắn nhướn mày hỏi lại.
"...Ta không nói lại đâu."
"Không sao." Hắn cười phá lên, hưng phấn ôm hôn Diệp Y, "Ngươi nhất định sẽ nói lại a."
Bao nhiêu năm như vậy, chiếm thân Diệp Y trước, chịu đựng Diệp Y chán ghét xa cách, mãi mới mài mòn được chống cự âm thầm trong tâm Diệp Y, mãi đến lúc này Diệp Y mới hoàn toàn thuộc về hắn.
Đã là của hắn rồi. Của hắn rồi. Đã hoàn toàn thuộc về hắn.
Mai tôn giả cảm thấy vòng tay của Diệp Y siết nhẹ quanh mình, cảm thấy ngại ngùng của Diệp Y, lòng thật sự thỏa mãn vô cùng, ngay cả khi hắn độ cửu kiếp thành công, thành vạn quỷ chí tôn, cũng không từng cao hứng mãn nguyện như thế.
"Yêu ngươi a, Diệp Y. Ngươi chỉ là của ta thôi."