Một đêm, ma quỷ đứng đầu hôn nhẹ thái dương người đang ngủ.
Diệp Y nằm trên giường, thật sự ngủ say, dù đáng ra y sẽ không ngủ được.
Mai tôn giả khoác áo lên thân, cả căn nhà trọ ngập trong tĩnh mịch rợn người, từ khách nhân đến tôi tớ đều bị ép ngủ say.
Tôn giả cười nhạt, nói với hai nam quỷ đã quỳ đợi sẵn, "Trông chừng tôn chủ phu nhân của bọn ngươi."
"Vâng."
***
Ngọc Linh là đại tiểu thư của Ngọc gia, nàng sinh ra đã được cha mẹ thương yêu, sau này lớn lên gặp gỡ phu quân, môn đăng hộ đối, kết hôn sống bên nhau, đã có một đứa con nhỏ.
Đời này của nàng rất viên mãn, nhất thời không còn mong gì hơn.
Đang ôm phu quân ngủ, đột nhiên nàng không ngủ được, nàng cảm giác có người đang bên ngoài. Không có tiếng bước chân, nhưng nàng vẫn cảm thấy có người.
Nàng lo lắng ngồi dậy, lay lay phu quân, nhưng phu quân của nàng ngủ rất say, lay mấy lần y không dậy, nàng lại chợt thấy mình thật ngu ngốc, sợ bóng sợ gió một hồi, biết đâu đó chỉ là người hầu?
Nhưng để an tâm, nàng vẫn cẩn thận ngồi dậy rời giường, liếʍ ngón tay thấm nước bọt, rồi chọc qua ô cửa sổ dán giấy, xong liền dán mắt lên đó, nhìn ra ngoài, rồi lập tức kinh diễm.
Nàng vạn vạn không ngờ bên ngoài là một nam nhân tuấn mỹ đến mức đó, y đang ngồi bên ngư trì, những ngón tay thon dài oánh nhuận như phát ra quang hoa, chậm rãi điểm lên gợi lên từng vòng sóng gợn, tóc dài như suối thả xuống chạm lên hồ nước, y ngồi đó như tiên nhân từ trên trời hạ xuống, tuyệt mỹ lại mang một phần kì ảo, nàng si ngốc nhìn chằm chằm y, ngay cả sự kì quái sao y ở đây nàng cũng không hề nghĩ đến.
Nàng như nhập ma, vội vàng mở cửa, nam nhân kia không hề nhìn nàng, y chỉ chăm chú nhìn mặt nước, khiến nàng có chút lạc lõng ghen ghét với những con cá trong hồ.
Nàng si ngốc nhìn y, không tìm ra được giọng nói, tha thiết muốn quỳ xuống chân y cầu một ánh mắt y hạ xuống nàng.
"Ngươi nguyện chết vì ta không?" nam tử nhẹ giọng nói với nàng.
Ánh trăng hạ lên trên người nam nhân, cứ như vậy hài hòa mà tự nhiên, nam tử xinh đẹp đến như không thể tồn tại trên nhân gian, mang theo thần bí mà kì dị khí tức hỏi nàng một câu, từ đầu tới cuối chỉ cần hỏi nàng một câu như vậy.
Nàng có thể từ chối được sao?
Nam nhân cười nhẹ, nàng không hề thấy sáu cái đuôi dài sau lưng nam nhân ấy.
Lục vĩ yêu hồ, thiên phú mị hoặc, khi nhận lệnh của tôn chủ, nó đã nghĩ xem nên dùng dáng vẻ của ai để nhϊếp hồn đoạt phách một nữ nhân, không cần nghĩ lâu nó đã lập tức biến thành tôn chủ.
Coi như yêu hồ nhất tộc chuyên sản sinh sắc đẹp yêu diễm, thì toàn hồ tộc cũng phải công nhận Mai tôn chủ thật là mĩ sắc vô song. Vẻ ngoài tốt như thế, thêm thiên phú mê hoặc của hồ yêu, thì coi như tiên nữ trên trời cũng chạy không thoát được.
***
Mấy đêm liền, đêm nào hắn cũng mơ thấy một nam tử, thời gian trong mơ kéo dài hơn bình thường, mỗi một đêm mà dài như cả năm.
Nam nhân không làm hại, chỉ đơn thuần trò chuyện với hắn, đôi lúc y dẫn hắn đến những phong cảnh hắn chưa từng được thấy, dùng chất giọng ôn nhu kể cho hắn về y, về những câu chuyện y từng thấy, về quỷ gϊếŧ người người sinh ra quỷ, sống trên thế gian có nhiều con người còn đáng hận hơn cả quỷ dữ.
Mỗi lúc bừng tỉnh mỗi sáng, trong lòng hắn đều mang nhàn nhạt tiếc nuối.
Y đã chết, y nói với hắn y là quỷ, y cũng nói với hắn y đã gϊếŧ rất nhiều người, cho hắn thấy sự tàn ác của y.
Nhưng hắn lại không sợ hãi y.
Hắn bị bóng tối của y thu hút.
Rồi hắn ngày một tiều tụy, hắn biết đây là quỷ khí nhập thể, hắn sẽ bị y hại chết.
Nhưng hắn vẫn không dậy được tâm tư mời đạo sĩ trừ tà.
Hắn không muốn nam quỷ ấy biến mất.
Rồi y thản nhiên nói y muốn mạng hắn, từ đầu y tiếp cận là để gϊếŧ hắn.
Hắn cười phá lên, rồi tự sát.
Đến lúc chết hắn vẫn không hận được y.
Từ lúc gặp nhau đến lúc chết đi, hắn vẫn không hiểu tại sao mình bị y mê hoặc. Là vì vẻ ngoài đẹp đẽ của y, hay chính sự tàn nhẫn thần dị của y câu hồn hắn? Hắn không biết có phải mình bị trúng tà thuật không, nhưng hắn cam nguyện chết vì y, cam nguyện dâng mạng cho y, chỉ mong...
"Cầu ngươi... nhớ tên ta." hắn cười, chết đi.
Hắn biết y rất phóng túng rất tự do, y như cơn gió bay trong thảo nguyên, thỏa sức giữa thiên địa không bị trói buộc. Hắn cũng biết y không hề yêu hắn, hắn không mong gì hơn, chỉ mong cái chết của mình sẽ để lại một dấu ấn trong lòng y, muốn cái tên mình được con quỷ đã sống bao năm này ghi nhớ.
"Vậy tên ngươi là gì?" nam quỷ nhìn cái xác, ngây thơ hỏi.
"...."
"Mà ta cũng đâu cần biết tên ngươi." nam quỷ nhún vai, vứt tất cả mọi thứ liên quan đến nam nhân này khỏi đầu.
Hắn thu cái xác lại, mang đi.
Mai tôn giả mang cái xác đến một thung lũng, thung lũng âm trầm hắc khí vờn quanh, mơ hồ nghe được tiếng khóc của các vong hồn lẩn khuất.
Trong thung lũng chất đầy xác chết, những cái xác không rữa nát mà vẫn giữ nguyên tử trạng khi sống, đều là tự sát, đều là mãn nguyện tự nguyện chết đi. Chín đống thi thể, mỗi đống đều đặt ở một phương vị, dưới nền đất mơ hồ thấy các dấu vết khắc họa của một trận pháp, dùng thứ văn tự con người không thể đọc được.
Trung tâm của thung lũng là một tế đàn, có bao ma quỷ đã ở trong này, thấy hắn đều cúi chào.
Một nam quỷ khác cũng đang mang một cái xác, y vứt xác vào một trong chín đống thi thể.
Một lão quỷ báo cáo với hắn, "Tôn chủ, đã có 67 thi thể ở đây."
"Còn thiếu 14." hắn gật đầu với lão, cười dặn dò, "Không cần vội, còn nhiều thời gian, ta muốn đảm bảo chất lượng. Thi thể nào cũng phải tự nguyện chết đi."
"Tôn chủ, đã tìm thêm được một người sống phù hợp." một tiểu hài báo cáo, đưa cho tôn chủ bức tranh vẽ một tiểu hài nhi, kèm bát tự của nàng.