Chương 23

Diệp Y vẫn nhớ mình được hệ thống hứa hẹn an ủi bảo sẽ tặng hắn một món sơ cấp vật phẩm. Nhưng hắn vẫn chưa triệu hồi hệ thống đòi vật phẩm, vì vẫn chưa nghĩ ra được mình cần nhất thứ gì.

Hắn sẽ cần thứ gì nhất đây?

Bực mình nhất lúc này là hệ thống không cho hắn danh sách vật phẩm, nên hắn cũng không thể ngồi xem danh mục rồi lựa chọn.

***

Họ lại đến một thị trấn khác, trời âm u, nên Diệp Y có thể sánh vai đi cùng y, y nắm lấy tay hắn, ngón tay y truyền đến hơi lạnh thấu xương, nhưng bản thân hắn cũng đâu ấm áp.

Đang đi trên đường, đột nhiên mắt Diệp Y hơi mở to. Hắn thấy gì, hắn thấy một nam nhân đang cõng một con quỷ. Tiểu quỷ ấy làn da xanh lét, không có tóc, mắt lớn như chuông đồng, đang ngồi trên cổ y miệng gặm mũ mang búi tóc, thấy hắn nhìn nó, con quỷ ấy còn hung ác nhe răng hăm dọa hắn.

Nam nhân ấy chỉ đi ngang qua họ, rồi rẽ vào một tòa nhà lớn.

Vị đại gia chủ thượng của hắn hăng hái nắm tay kéo hắn đi vào theo gã kia, miệng kêu, "Đi xem thử xem Diệp Y."

Cửa đã đóng lại, nhưng y trực tiếp kéo hắn đi xuyên qua cửa.

Trong căn nhà này, không ai nhìn thấy họ, nhưng họ nhìn thấy được mọi thứ. Hai người hầu đi qua họ, Diệp Y thấy sắc mặt họ xanh ngắt, môi tím tái, cứ như đã bị quỷ quấy phá một thời gian dài.

....Diệp Y nhíu mày, không hiểu phong thủy chỗ này ra sao mà lại âm u đến thế, âm khí cứ tích tụ không thể phiêu tán bay đi, ngay cả ban ngày cũng không thể khiến chỗ này thêm sáng lạn, âm phong thổi đến từng trận, mơ hồ nghe được tiếng khóc trẻ con.

Nhưng người thường không thấy được những dị trạng ấy, Diệp Y nhìn ra được bởi y đã là quỷ, có con mắt âm dương.

Khi đến đại sảnh, đúng lúc cả gia đình nhà này đang định dùng cơm, Diệp Y thấy rõ tình huống, lập tức kinh ngạc.

Hắn cảm thấy ớn lạnh sống lưng, nhưng không khϊếp sợ. Có vị đại gia này bên cạnh, không con quỷ nào hại được hắn, hơn nữa, nói thật ra thì, mấy con quỷ trong này còn thuộc dạng dễ nhìn, không tan nát tơi tả chết thê thảm như chúng ma quỷ hắn đã từng thấy, và kẻ chúng đang bám cũng không phải hắn, nên tâm tình hắn không bị kích động sợ hãi.

Đại sảnh rất rộng, có mười mấy người ngồi quanh bàn ăn, nam nữ đủ mọi lứa tuổi, nhưng Diệp Y không để ý khí phái giàu sang của họ, cái hắn nhìn thấy là mỗi người đều có một quỷ hồn, quỷ hồn cũng có đủ mọi lứa tuổi, có con nít có lão nhân có nữ quỷ...

Có quỷ hồn đã trở nên đen kịt, có quỷ hồn hai tay bám lấy cổ nam nhân đu trước ngực y, có quỷ hồn lại lười nhác nằm dài sau lưng con người, có con nhìn quanh rồi cười toe toét với họ, có con lại lè lưỡi đỏ liếʍ láp thức ăn trên bàn, có con buông tay khỏi kí chủ nó đang bám, nhảy tưng tưng trên bàn ăn.

"Đây là chuyện gì?" Diệp Y thật sự không hiểu được, kiến thức hắn có vẫn chưa bao gồm một đống quỷ bám vào cả gia tộc thế này, mà quỷ nào quỷ nấy cũng đều hiện ra được giữa ban ngày, trong khi theo hắn biết thì vào ban ngày quỷ đáng ra phải ẩn thân, trú vào vật thể hay thân thể con người nào đó, phải có thứ gì che đậy chúng khỏi dương khí, chứ không phải nhảy tưng tưng thế này.

"Bách khoa toàn thư về quỷ tộc" vẫn đang nắm tay hắn cười lạnh một tiếng, chỉ vào lão nhân lớn tuổi nhất, "Đám người này đang nuôi quỷ."

Y như đã biết hết có chuyện gì đang diễn ra, vẫn kéo tay hắn ra sau hậu viện của gia đình này, Diệp Y ngước mắt lên nhìn, thấy một điện thờ có vòng sáng trong suốt bao bọc, tựa như một kết giới ngăn cách....

Gã này không nhìn kết giới, cứ thế kéo hắn đi vào trong, rồi lại xuyên qua những bài vị tổ tiên đang bày trong này, tiến vào ám thất.

Nếu cho Diệp Y xếp hạng, kĩ năng ẩn hình và đi xuyên tường chắc chắn sẽ nằm trong 5 top đầu của "những kĩ năng hữu dụng nhất của một con quỷ".

Trong ám thất có một bức tượng lớn, dưới bức tượng là tế đàn, y dừng lại, chỉ vào những hài nhi thi thể khô quắt đặt trên tế đàn bằng gỗ đen, tươi cười trên môi y khiến hắn lạnh sống lưng, "Thấy không Diệp Y, đây là thi thể của con cái chúng."

Y buông tay hắn ra, nhẹ nhàng ẵm lên một đứa bé da thịt khô héo, thi thể này không bị mục rữa hủ nát như các thi thể hắn đã thấy trong nghĩa địa, nhỏ bé chỉ như một con mèo con... Y ẵm lấy đứa bé, dịu dàng ôn nhu trong mắt y, cử động của y nhẹ nhàng như sợ nó sẽ vỡ vụn, y nhìn xuống đứa bé, tràn ngập từ ái như của một người cha nhìn xuống đứa con bé bỏng...

Nhưng Diệp Y nhìn ra được, đó là sự khinh miệt chế nhạo của một con quỷ với tội lỗi của loài người.

"Sao họ lại tàn nhẫn như thế?" Diệp Y cảm thấy đau lòng, tay không khỏi đưa lên, sờ lên làn da nhăn nheo khô héo của đứa bé, làn da ấy thật thô ráp... thật bi thương.

Một hài tử đã ra đời nhưng không được lớn lên, hơn nữa đây lại là con cái của họ.

Quỷ có thể hại người, nhưng đây chính là người gϊếŧ người.

"Đó là một tà thuật cổ, lấy hậu duệ bản thân tế điện cho tà thần." Mai tôn chủ một tay bế đứa bé, một tay vỗ vỗ bệ ngồi của bức tượng mạ vàng, Diệp Y ngước nhìn lên, khuôn mặt bức tượng đầy tàn độc, có một con mắt giữa trán, răng nanh lộ ra, không chút từ bi.

"Ta đã trải qua 9 lần thiên kiếp, tu đến tối đỉnh phong, nhưng ngoài ta ra vẫn có những đại quỷ khác, tu đến bảy, hay tám lần thiên kiếp. Trong đó có đại quỷ thích ẩn cư núi thẳm không giao tiếp với ai, có đại quỷ ngao du làm cao nhân tiêu dao như ta, có đại quỷ, lại thành tà thần." Y cười nói, "Đã là đại quỷ làm tà thần, thì tự nhiên sẽ yêu cầu tế tự huyết thực sinh hồn, yêu cầu tế tự sức khỏe tuổi thọ...."

"Nhưng Diệp Y a, là con người tự rước tà thần về nhà. Tà thần, không tự mình hại ai cả, luôn là người khác gϊếŧ người tế tự y." Y cười phá lên, khiến hắn lạnh người, nhưng không phải sợ hãi y, mà là lạnh giá vì lòng người, "Ta đã nói rồi, đáng sợ nhất luôn là con người, ham hưởng lạc muốn phú quý, không tự nỗ lực mà đòi đi đường tắt, chính họ tự lâm vào tà đạo, tự rước lấy bi kịch cho mình."

"...."

"Những đứa bé này đều là hậu duệ con cháu của họ, mỗi đời gia tộc này đều hiến lên một đứa trẻ cho tà thần, những con quỷ ngoài kia hẳn đều là thuộc hạ của tà thần ấy a. Diệp Y ngươi có thấy không, âm khí nơi này nồng đậm không kém gì nghĩa địa, đều là hận ý oán khí của bao đứa bé bị chính thân nhân mình bán đứng, một ngày nào đó hận ý này sẽ đánh cả gia tộc vào Địa ngục."