Chương 16

Diệp Y mơ hồ mở mắt tỉnh dậy, cảm thấy suy nghĩ đã rõ ràng tỉnh táo hơn, tay sờ lên trán, thấy khăn đắp vẫn còn lạnh, một tiểu tì đang ngồi cạnh hắn, thấy hắn tỉnh liền vui mừng kêu, "Thiếu gia tỉnh rồi, ngài cảm thấy thế nào?"

Hắn lầm bầm khô khốc, đòi thứ người bình thường luôn đòi khi vừa bị ốm rồi tỉnh dậy, "Nư....Nước...."

"Vâng, đây thiếu gia." nàng đỡ hắn ngồi dậy, cẩn thận cho hắn uống.

Diệp Y uống nước, cảm giác mát lạnh tràn vào cuống họng, hắn biết ơn nhìn nàng, nghe nàng khuyên nhủ bảo hắn uống tiếp bát thuốc này.

Hắn đã quen với vị thuốc, phòng hắn lúc nào cũng mang mùi thuốc nhàn nhạt, khi ốm uống thuốc chữa bệnh, lúc khỏe thì uống thuốc bổ thân tăng cường sinh lực...

Hắn đã có da thịt hơn, nhưng vẻ ngoài vẫn già nua như mọi khi; như một nỗ lực cứu chữa vẻ ngoài, hắn quyết định cạo râu, dù cạo xong cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Cơn sốt đã lui, hắn khó khăn ăn cháo, lại cố gắng tĩnh dưỡng cơ thể, tiểu tì Liên Hà ngồi cạnh liến thoắng kể chuyện cho hắn....

"Trong thành vẫn có hài nhi tử vong?"

"Vâng..." nàng thương xót than thở, "Những đứa bé tội nghiệp, không biết kẻ tang tâm bệnh cuồng nào, cả một thai phụ cũng bị mổ bụng moi hài nhi..."

Đã giới nghiêm trong thành, nhà nhà cảnh giác mà vẫn có chuyện như thế, hắn hơi khép mắt, để ánh nắng nóng bỏng chiếu lên chăn, sưởi ấm da thịt luôn giá lạnh của hắn.

Tại sao vẫn luôn không bắt được hung thủ?

Thời gian gây án luôn là ban đêm... liệu có phải... quỷ không....

Kí ức về những con quỷ hắn từng thấy, nhất là nam quỷ cuối cùng, nụ hôn ấy, cách y luôn trông đợi hắn chết.... những kí ức khiến cảm giác kinh hoàng sợ hãi lại xâm chiếm thân thể vốn yếu ớt của hắn. Tiểu tì thấy sắc mặt hắn chợt tái đi, vội vỗ lưng hắn muốn hắn thở dễ dàng hơn, lo lắng kêu, "Thiếu gia, ngài sao vậy?"

"Không sao." Tay hắn siết chặt chăn, cố bình tĩnh lại, không sao, đã không phải lúc đó nữa, y không ở đây, y đã là quá khứ.

Y cho hắn uống Mạnh bà thang, nhưng hắn vẫn nhớ được y, dù hắn tha thiết muốn quên sạch tất cả các kí ức khủng bố ấy, để bóng ma của y đừng phủ lên tâm linh hắn nữa.

Nhưng Mạnh bà thang chính y uống có lẽ đã có tác dụng, nên y không đến tìm hắn. Nếu y còn nhớ hắn, hẳn đã đến ám hắn gϊếŧ quách hắn rồi.

Là y tráo đổi Mạnh bà thang, cố tình đưa giả dược cho hắn sao....

Y.... chẳng lẽ dù hắn chọn uống, y vẫn không muốn hắn quên?

Con quỷ đang gϊếŧ hại hài tử... có phải là y không? Nhưng hẳn không phải là y đâu, Diệp Y lắc đầu, hắn còn nhớ tên điên ấy thích ăn táo, thích uống canh tuyết sen hầm, thực đơn y ăn không có hài nhi....

Nhưng y vẫn là quỷ, y có thể ăn uống đồ ăn người sống, nhưng y vẫn là quỷ, y đã gϊếŧ bao người rồi, rất có thể y đúng là sẽ ăn thịt uống máu người.

Mà cả quỷ và người đều biết, hài nhi là những linh hồn trong sáng thuần khiết nhất, ngon ngọt nhất với quỷ dữ.

Nhưng chắc không phải y đâu, Diệp Y cố gắng thuyết phục mình, thế gian bao nhiêu quỷ, y sẽ không lại đến Hàng Châu.

Diệp Y chợt sờ bên hông mình, không đeo ngọc bội, hắn trước khi ngủ đã tháo hết trang sức phẩm đi, trong đầu chợt nhớ đến một kí ức về y, về khuôn mặt tươi cười sáng lạn đầy kim quang của y khi hắn đang lê lết trên giường, gần bị y dày vò đến chết, lúc đó, tay y đang sờ sờ nghịch nghịch mặt ngọc hắn đeo bên hông, "Cho ta nhé, Diệp Y."

Ngươi thích lấy gì thì lấy. hắn vô lực nghĩ. Cả cái mạng ta ngươi cũng đang lấy đây, cần gì xin phép ta.

Y tháo dây xuống, rất tự nhiên cầm trong tay, rồi đeo bên hông y, cũng cởi mặt dây ngọc màu đỏ xuống cất đi, y nhìn mặt dây mới cướp được, mỉm cười nói, "Trên nó có mùi của ngươi đó a, ngươi đã đeo nó trên mười năm đúng không?"

Ngươi là chó sao?

"Quỷ luôn nhạy cảm với khí tức mùi vị," y sờ sờ mũi, tươi cười nói tiếp, "Ta mang đồ của ngươi theo người, chúng ta sẽ càng gắn kết hơn."

Ta đã nói ta không cần vinh hạnh ấy.

"Diệp Y," y âu yếm thì thầm, "Mau chết đi nào, ta rất trông đợi đấy, ta sẽ ăn thịt ngươi, ta sẽ trân trọng từng chút máu thịt ngươi có, sẽ nhai nuốt xương cốt nội tạng ngươi, trái tim ngươi ta sẽ không ăn, mà sẽ để vào trong mặt ngọc này, mang theo bên người." Trong mắt y lóe lên ánh sáng cao hứng, thật tâm chân thành của y khiến hắn muốn phát điên lên, hét lên mấy câu Biếи ŧɦái! quỷ dữ!

Nhưng may mà hắn chưa chết, nên y vẫn chưa ăn thịt hắn.

***

Mai tôn giả vỗ quạt bộp một cái vào lòng bàn tay, vui vẻ nói, "Đi xem thử hai tiểu quỷ kia đang làm gì."

Không phải đang trưng cầu ý kiến, y chỉ tuyên bố việc y sắp làm.

Chúng quỷ thầm nghĩ: quả nhiên, ngài ấy vẫn sẽ đi đến đó.

Mai tôn giả luôn nắm được hành tung của những quỷ đã kí kết khế ước với mình, y nắm vận mạng họ trong tay, một mệnh lệnh y hạ ra, dù họ vạn phần không muốn làm chăng nữa thì vẫn buộc phải chấp hành.

Nhưng đồng thời Mai tôn giả cũng rất rộng lượng bao dung với thuộc hạ, bọn họ có thể chọn hủy khế ước bất cứ khi nào họ muốn, y chưa từng bắt buộc cưỡng ép con quỷ nào đi theo mình.

Căn cứ vào quy tắc của khế ước, chúng quỷ không nhất thiết phải luôn đi theo hắn, chúng có thể lang bạt khắp nơi làm điều chúng muốn làm, chỉ là, khi hắn triệu hồi, thì chúng quỷ phải đáp lại đến ngay vị trí hắn kêu gọi, nếu chúng đang bận việc riêng, thì cũng phải gác việc riêng lại đó để tuân lệnh chủ thượng, nhưng nếu trong lòng chúng tin điều chúng đang làm có lợi cho hắn, thì khế ước cũng sẽ không cưỡng bách lôi chúng đi. Bởi quy tắc cao nhất trong khế ước là: tất cả vì chủ thượng.

Hai tiểu quỷ trong Mộ Dung phủ đúng là đã thực hiện điều đó, lúc mới tỉnh dậy sau khi uống Mạnh bà thang, Mai tôn chủ đã triệu hồi chúng, nhưng chúng tin mình nên ở lại đây trông nom nam nhân kia vì tôn chủ, nên mới không bị khế ước cưỡng bách kéo đến cạnh y.

Lúc đó hắn cũng đã biết có hai tiểu quỷ không về, biết hai tiểu quỷ ấy đang có dự tính bí mật nào đó để giúp đỡ có lợi cho hắn, nên hắn cũng mặc cho chúng làm việc, coi như lưu lại chút bất ngờ cho bản thân.

Dù sao, có tâm ý luôn là chuyện tốt. Coi như chúng vụng về ngu xuẩn thế nào chọc ra đại họa, thì hắn đây vẫn sẽ chắn đỡ cho thuộc hạ của hắn, hắn rất có tự tin vào thực lực bản thân, dù Phật đà Diêm vương kết đôi tới đánh hắn, thì hắn vẫn tin mình tuyệt đối không thua.

Hắn nhìn con thú đá trấn trạch trước cửa phủ, hơi nhíu mày.

Cảm giác quen thuộc, khí tức này.... dường như chính hắn đã khai quang cho con thú.

Hắn ngước đầu nhìn tấm biển trên cao, mấy phàm nhân canh cổng vẫn không hề nhận ra sự có mặt của hắn.

Nơi này.... hai tiểu quỷ kia đang làm trò gì ở đây vậy?

.

Trừ phi chính hắn chủ động dụng tâm phá hủy hiệu lực của Mạnh bà thang, nếu không hắn sẽ không nhớ lại được.

Lúc đến tòa nhà này, hắn cũng lờ mờ cảm giác nơi này liên quan đến việc hắn xóa kí ức, con thú trấn trạch ấy, rồi hai tiểu quỷ kia....

Hắn ngẫm nghĩ xem mình có nên bỏ đi không bước vào đây không, nhưng lại tự nhủ sao mình phải chạy trốn, đã đến đây rồi, thì vẫn nên dũng cảm đối mặt, dù sao với Mạnh bà thang, hắn sẽ tuyệt đối chẳng nhớ được chút tơ kí ức nào đâu...

Hắn không vội tìm hai tiểu quỷ kia, chân lang thang vô định, thấy một tòa viện, hắn lại lơ đãng bước chân đi vào.

Vào rồi, đi lên lầu, và hắn thấy một nam nhân đang nằm ngủ ở đó.

Bề ngoài như một lão nhân tóc lốm đốm điểm bạc, nhưng Mai tôn giả vẫn nhìn ra, sâu trong lớp vỏ này là một nam tử trẻ tuổi, vỏ ngoài tàn tạ này là vì quá độ suy kiệt mà ra.

Lúc nhìn thấy người này, trong lòng hắn không gợi lên chút chói lọi mừng rỡ, không có xúc động của lâu ngày gặp lại, không.... một chút gì.

Hắn chỉ đứng tại chỗ, từ xa nhìn người này.

Mãi một lúc lâu sau, hắn mới nhấc chân đi vào trong phòng, để nắng chiều không chút ấm áp chiếu lên người.

Người này có khí tức của hắn.... y.... đã từng là gì của hắn?

Hắn có chút xúc động muốn phá bỏ tác dụng của Mạnh bà thang, muốn nhớ lại mình đã quên đi điều gì, nhưng lại nhịn xuống.

Nhớ lại làm gì, quan trọng vẫn là hiện tại, và tương lai.

Hắn ngồi xuống một góc giường, chăm chú nhìn y.

Mãi đến khi y tỉnh dậy, khi đôi hắc mâu trong suốt mang chút mơ hồ rồi chuyển sang kinh hoàng nhìn hắn, hắn mới cười lên, tự giới thiệu với y, "Xin chào, ta họ Mai, ta là quỷ, ngươi muốn chết theo kiểu nào?"

Quả nhiên, dù không nhớ được gì, nhưng khi gặp lại, cố chấp muốn biến người này thành quỷ vẫn không biến mất.

Ta tin, dù đã uống Mạnh bà thang, nhưng chỉ cần gặp lại, ta nhất định vẫn sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Đó là... duyên phận giữa hai ta.