Chương 14

Diệp Y ra ngoài luôn mang mạng che mặt, dù tâm tình đã khá hơn chấp nhận dáng vẻ già nua hiện tại, thì đáy lòng vẫn có chút để ý ngại ngần sợ bị người khác thấy...

Nếu một tiểu cô nương mười tám, tỉnh dậy thấy mình đã 80, thì chắc chắn cũng sẽ không muốn ai khác nhìn thấy mình.

Hắn đang sống rất tốt, mỗi ngày đều tản bộ, nhìn cá bơi chim bay, đôi lúc còn đi xem kịch diễn ngoài đường, ăn những món ngon, uống rượu bồ đào...

Khi gió thổi qua kẽ lá, thổi bay tóc hắn, Diệp Y cảm nhận không khí tươi mát của tự nhiên, thầm nhủ, Còn sống.... thật tốt.

Phụ mẫu không muốn ép hắn, nhưng cũng khuyến khích hắn giao du với nữ tính, nói chỉ cần hắn thích thì là ai cũng được, không cần môn đăng hộ đối.... Diệp Y, dù họ không nói ra, nhưng hắn cũng thầm đoán được tâm tình của họ.

Hắn cần sinh hậu duệ.

Họ chỉ có mình hắn, hắn thì.... bộ dạng thế này, ai nhìn cũng sẽ lo âu nghĩ hắn không sống được lâu, nên tự nhiên họ sẽ lưu ý mong sớm có cháu bế. Nếu giữa chừng hắn có bề gì thì họ còn có người để trông chờ.

Vậy nên hắn cũng nghiêm túc nghĩ về việc tìm hiểu các cô nương gia. Coi như hắn không chết sớm, sống đủ 70 tuổi rồi về với anh hai ở thế giới khác, thì gia tộc Mộ Dung vẫn còn ở đây, vẫn rất cần có người kế thừa hương hỏa, cần người thắp nhang đốt vàng mã cầu nguyện cho họ....

Hai tiểu quỷ thầm lo âu, đêm nào cũng bàn bạc.

"Làm sao bây giờ?" nữ quỷ nói.

"Đành để y tìm kiếm cô nương nào thôi." nam quỷ rất hiểu chuyện nói, "Y cần một gia đình của riêng mình, chúng ta không nên xen vào."

"Huynh nghĩ tôn thượng sẽ xử lý chúng ta thế nào nếu biết chúng ta đứng nhìn y tìm nữ nhân???" nữ quỷ run lên một cái, nàng rất biết sự đáng sợ của tôn chủ. Bình thường tôn chủ cười hì hì dễ tính vậy thôi, thậm chí họ còn có thể đùa giỡn trêu chọc ngài ấy, nhưng nếu dẫm lên uy quyền của ngài ấy, đυ.ng tới giới hạn khiến ngài ấy thật sự nổi giận..... nàng, nàng không dám tưởng tượng tới cảnh đó! nàng sẽ đời đời vĩnh cửu bị tra tấn mất!

"Chính muội cũng nói rồi, tôn chủ chưa chắc đã nhớ lại." nam quỷ thể hiện bản lĩnh của kẻ vô tri, không biết nên không sợ, "Mà nhớ lại thì sao chứ? Nhân quỷ khác đường, chính tôn chủ đã lựa chọn, đã mong y có một cuộc sống bình thường hạnh phúc, tôn chủ không có lí do gì để nổi giận cả."

"Huynh bị điên à?" nữ quỷ hận không thể mở hộp sọ nam quỷ ra, nhét tri thức về sự khủng bố của tôn chủ cho y biết, "Huynh tưởng đến lúc đó tôn chủ sẽ nói lí nói đạo nghĩa với huynh sao? Đừng vô tri như thế! Tôn chủ không tốt như huynh đâu! Tôn chủ độc đoán ích kỉ bạo ngược cỡ nào chứ! Kẻ mình yêu nhất bị kẻ khác đυ.ng vào..... bất cứ nam nhân nào cũng sẽ nổi điên lên! Tôn chủ sẽ lấy chúng ta ra trút giận!!!"

"Nhưng y đang là con người, chúng ta không thể ngăn cản y làm một việc rất bình thường là lấy vợ sinh con. Thánh nhân đã từng nói–"

"Đừng nói thánh nhân với muội nữa!"

Đêm nào họ cũng tranh luận như thế, nữ quỷ vốn đã sợ chết khϊếp thề rằng nếu nam nhân kia có ý định tiến tới hoan ái với nữ nhân nào, nàng nhất định sẽ ám chết nữ nhân đó, không cho ai đυ.ng vào một sợi tóc của y. Bởi y là đồ sở hữu của tôn chủ. Coi như tôn chủ đã bỏ đi, thì y vẫn mãi mãi là của tôn chủ.

Nam quỷ rất thiện lương có lòng ngăn cản tôn trọng cuộc đời riêng của nam nhân, nhưng khổ nỗi nắm tay nữ quỷ cường hơn y a, y đành nói lý với nàng, nhưng nói lý nàng lại luôn cãi lại, khăng khăng là nàng đang bảo vệ tất cả bọn họ đấy....

.

Mai tôn chủ vẫn đang lang thang khắp nơi, hắn rất cường đại, nhưng không hề có nơi ở cố định, hắn ưa thích đi khắp nơi, nhìn ngắm vạn vật, tiêu dao giữa thiên địa này.

Hông hắn đeo một mặt dây ngọc, mỗi lần nhìn thấy nó, hắn đều cảm thấy kì quái. Mặt dây này chỉ là tạo hình thụy thú thô sơ đơn giản, chất liệu ngọc thạch không hề hiếm lạ quý giá.... nhưng tại sao hắn lại có cảm giác lưu luyến với nó? Bình thường hắn luôn đeo huyết ngọc chứa vạn năm oán hận, mặt dây này là vật do người sống điêu khắc mà thành, quá bình thường dễ vỡ.

Nhưng hắn lại cất huyết ngọc đi, chọn đeo nó theo người. Ngay cả lúc mới tỉnh dậy cũng vậy, đang đi thấy thiếu nó, hắn lại quay đầu về chỗ cũ tìm nó, đương nhiên tìm không thấy, phàm vật như nó đã tan biến dưới huyết sát khổng lồ hắn phóng thích ra, không tìm được mảnh vụn, ngay cả tro cát cũng không có, biến mất tuyệt đối hoàn mỹ vô cùng.

Vậy nên, mặt ngọc này là do hắn phảng chế ra, hắn mua ngọc sơ khai, rồi ngồi trong nghĩa địa khắc họa, sau mấy chục lần thất bại, thì mặt ngọc này là gần giống với ấn tượng nhất, dù thật ra hắn cũng chẳng nhớ cụ thể nó hình dáng thế nào, thứ có trong ấn tượng chỉ là một ghi nhớ mơ hồ là bên hông mình có đeo cái này, nó rất quan trọng...

Nhưng thật ra đeo bên hông vẫn có cảm giác không giống, cứ sai lệch ở chỗ nào ấy.

Nhưng hắn vẫn đeo nó chứ không đeo huyết ngọc.

Hắn không hiểu nổi sự kì quái vướng bận của bản thân, chỉ bằng bản năng cảm giác, thứ gì khiến hắn dễ chịu hơn thì hắn sẽ làm.