Chương 44: Không gian riêng tư

- "Tôi muốn chúng ta có không gian riên tư hơn nữa, vào thay quần áo đi, tôi đưa em đến đó." Đường Duật Hành vuốt tóc cô rồi nói.

Khương Gia Hy khẽ hỏi :"Là căn nhà ngày trước sao?"

- "Em không thích sao?" Đường Duật hành nhíu mày hỏi. Khương Gia Hy không nói gì, ngoan ngoãn đi vào thay bộ váy khác.

Đường Duật Hành lái xe đưa cô đến khu chung cư F3, anh đưa chìa khóa cho người trực cổng ở đó, người bảo vệ cung kính nói :"Đường thiếu gia, cậu lại đưa bạn gái đến sao?"

Vì đêm hôm đó lúc anh bế cô lên, vô tình gặp người bảo vệ này, có lẽ từ đêm đó đã bị anh ta hiểu lầm. Khương Gia Hy cúi mặt, trong lòng thầm mong cậu sẽ giải thích gì đó, nhưng không ngờ Đường Duật Hành lại im lặng, chỉ gật đầu rồi nắm tay cô đi vào thang máy.

Khương Gia Hy không quen lắm, cô khẽ giằng ra.

- "Đừng kháng cự nữa." Cậu không nhìn cô, mắt nhìn về phía trước, giọng đầy vẻ không vui.

Khương Gia Hy đành để im, cô hỏi cậu :"Tại sao vừa rồi cậu không giải thích."

- "Giải thích chuyện gì?" Cậu vẻ mặt như không biết gì hỏi cô.

Khương Gia Hy cắn môi, đành im lặng. Cậu khẽ cười, lúc này thang máy mở ra, họ từ từ đi đến căn hộ của mình, cậu nhập mật khẩu rồi đi vào.

- "Cậu không giải thích như vậy nếu sau này cậu đưa bạn gái thật sự về sẽ bị hiểu lầm thì thế nào?" Cô cắn môi, không kìm được mà hỏi cậu.

Đường Duật Hành cởi chiếc áo khoác rồi quay lại nhìn cô :"Thế em là bạn gái giả vờ sao?"

Khương Gia Hy đơ người, không biết nói thêm gì, họ bây giờ chỉ là một mối quan hệ mập mờ, dễ tan như bọt sóng, sẽ có mọt ngày cậu kết hôn cùng Thụy Nhan, đến lúc đó họ sẽ còn thời gian đứng nói những chyện này sao?

Thấy cô im lặng, cậu đi đến gõ lên trán cô một cái :"Tôi đưa em đến đây để làm bù nhìn sao? Tôi đói rồi, nhưng trong nhà chẳng còn gì, xuống nhà mua chút gì đó đi." Vừa nói cậu vừa lôi chiếc ví da ra.

- "Không cần đâu, cậu muốn ăn gì, để tôi nấu."

Đường Duật Hành đưa một chiếc thẻ tín dụng cho cô :"Nếu em không mua chúng bằng tiền của tôi, thì có chết đói tôi cũng chẳng ăn những món em nấu."

Cô khẽ cắn môi, cuối cùng cầm lấy, cậu nói được chắc chắn sẽ làm được. Đợi cô đi rồi cậu mới lấy điện thoại ra gọi cho một người.

- "Thế nào ròi?"

- "Rất ổn, nếu cứ đà này khi đến cuộc họp hội đồng quản trị, chiếc ghế giám đốc đó sẽ rơi vào tay cậu."

Đường Duật Hành thở dài, ổn sao, đó là tính cả phần trăm cổ phần của Thụy gia nên mới ổn, lần này thật sự chỉ có Thụy Nhan mới có giá trị thực sự. Vậy người phụ nữ ấy sẽ thế nào?

Khương Gia Hy tay xách ba túi đồ đi ra khỏi thang máy, đi đến trước cửa phòng cô mới nhớ ra mình không biết mật khẩu, đành đưa tay ấn chuông.

"Bính boong..bính boong.." Nhấn rồi đứng chờ nhưng mãi cánh cửa vẫn chẳng có ai ra, cô cắn môi. Mãi một lúc sau cánh cửa mới mở ra, Đường Duật Hành với khuôn mặt ngái ngủ bước ra.

- "Về rồi sao?"

Khương Gia Hy khẽ gật đầu, cậu vừa chợp mắt một lát đã bị cô đánh thức, có chút áy náy, cô nói :"Tôi...không biết mật khẩu..."

- "Không sao, em vào đi, mật khẩu là 1111, đừng quên..." Cậu nói rồi xách túi đồ giúp cô, đặt lên trên bàn nấu.

Khương Gia Hy nhíu mày, con số đó có ý nghĩa gì không?

Cô thở dài, lấy tạp dề rồi đeo vào, cô lấy dây buộc lại mớ tóc của mình rồi nói :"Cậu lên phòng ngủ thêm một lát đi, tôi nấu xong sẽ lên gọi cậu..."

- "Không cần đâu, tôi ngủ đủ giấc rồi, em cứ làm đi, tôi đi giải quyết việc của mình." Đường Duật Hành nói rồi qoay người đi hướng vào thư phòng.

Khương Gia Hy nhìn theo cậu, không nghĩ thêm gì nữa, cô tập trung vào món ăn của mình, rửa rau rồi luộc tôm, thái hành rồi rửa thịt, cô bận đến mức chẳng biết được từ khi nào cậu đã đứng phía sau nhìn mình.

Đường Duật Hành khoanh tay nhìn bóng dáng nhỏ nhắn ấy choa qua nghiêng lại trong phòng bếp mà tim cậu đập liên hồi, đây chắc chắn không phải lần đầu tiên cậu thấy phụ nữ trong bếp, nhưng cô thì khác qua, mỗi di chuyển nhẹ nhàng của cô đều chạm đến tim cậu. Ngọn lửa ở bếp thật ấm áp trong những ngày đông này, giờ phút này cậu mơ ước mình có một gia đình.

Một gia đình hoàn chỉnh, có người phụ nữ này, có cậu và sẽ có con của họ...

Nhưng có lẽ sẽ không được...

Khương Gia Hy quay người lại, hơi giật mình vì cậu đứng đó :"Tôi định vào gọi cậu, đồ ăn đã xong rồi...cậu ngồi xuống đây đi."

Đường Duật Hành đi đến :"Một mình tôi em nghĩ sẽ ăn hết được nấy đây sao?"

- "Nhưng mà tôi đã ăn rồi, cậu ăn đi, kẻo nguội." Khương Gia Hy nói.

Đường Duật Hành kéo cô ngồi xuống cạnh mình :"Ăn thêm đi, lát chúng ta còn làm chuyện khác, yếu đuối như em thì phải biết nghe lời mà ăn thêm."

Khương Gia Hy cắn môi, mặt hơi đỏ lên, cô hình như hiểu cậu nói gì.

Tại một căn biệt thự...

Bà Lâm bước vào cùng quản gia, vẫn là căn biệt thự của lão pháp sư họ Phùng kia. Ông ta rút một lá bài trong tay.

- "Chuyện đại sự khi nào muốn thành cũng gặp khó khăn...người phụ nữ này chắc chắn sẽ giúp được con trai bà."

Bà Lâm vui vẻ nói :"Thật tốt quá, nhưng tại sao lâu vậy mà con bé vẫn chẳng có động tĩnh gì...ông hãy giúp tôi nhanh chóng có một đứa cháu trai."

- "Cái này nằm ở cậu thanh niên Đường Gia Huy kia, phải yêu thương người phụ nữ này thì mới được vận mệnh của người phụ nữ này nâng đỡ. Còn về chuyện đứa bé, đã là vợ chồng thì sớm muộn gì cũng sẽ có."

Bà Lâm gật đầu, hai người nói thêm vài câu rồi rời đi. Chiếc xe sang trọng đi khỏi, ông Phùng đi đến trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Thở dài một tiếng, Hứa Hoa, nhanh quá, mới đây mà chúng ta đã 27 năm không gặp rồi, bà vẫn khỏe chứ?

Tôi đã giúp con gái bà gả vào một nhà giàu có, không biết bà có biết chuyện này không?

Kí ức của ông quya lại 27 năm về trước, khi ấy ông và mẹ của Khương Gia Hy đều đang ở tuổi đẹp nhất của đời người, sẽ có những rung động nhất thời, nhưng đối với ông đó không phải là nhất thời, mà đó là cả đời người.

Ông yêu bà ấy sâu đậm, yêu đến mức có thể bỏ chuyện kế thừa sự nghiệp của gia đình để theo đuổi bà, nhưng bà thì lại coi như không, đi yêu một người khác.

Vào cái ngày hai người hạnh phúc vui vẻ bên nhau thì xảy ra tai nạn, lúc ấy mặc kệ bên cạnh bà đã có người khác, ông vẫn lao vào giúp đỡ, kết quả trên mặt ông có một vết sẹo lớn, liệt nửa người, phải nằm trên giường 5 năm trời.

Sau thời gian cố gắng ông đã bình phục, khi ấy nghe tin bà đã lấy người đàn ông kia, đi nơi khác làm ăn, đẻ rồi dẫn đến 27 năm li biệt.

Đến bây giờ sông chết của bà ông không biết, chỉ biết đến cô con gái bây giờ và biết đến cuộc sống không vui của bà.

Ông vẫn luôn tìm kiếm bà, nhưng sao khó khăn quá, hình như bà đang trốn tránh ông.

Nhưng ở đời luôn có những chuyện chớ trêu, mẹ cô không bao giờ ra ngoài thì làm sao ông biết được bà ấy sống thế nào.