Chương 41: Khó hiểu

Sáng hôm sau...

8 giờ sáng, Khương Gia Hy nhíu nhẹ đôi lông mày, hàng lông mi khẽ động rồi từ từ mở mắt ra, chống tay ngồi dậy, cô cầm lấy chiếc điện thoại đang đặt trên bàn của mình.

Đã là 8 giờ 2 phút sáng, cô hốt hoảng bước xuống giường, không gian rất yên tĩnh khiến cô ngủ một mạch đến tận bây giờ, kèm theo tối qua thực sự mệt nên cô không dậy sớm được.

Cô bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi thay lại bộ quần áo tối đã đã được giặt ủi kĩ càng. Cô đi ra bên ngoài, căn phòng không bật đèn nên khá tối, cô đi đến vén rèm lên.

Thời tiết hôm nay đột ngột chuyển sang mưa nhỏ cùng gió lạnh, mới hôm qua trời còn nắng ấm áp. Cô thở dài, cũng phải, sắp đến lễ Giáng sinh rồi, thời tiết chuyển sang lạnh như vậy là chuyện bình thường.

Cô quay lại nhìn xung quanh, cậu đã đi đâu rồi? Nhớ lại những lời tối qua mình nói với cậu, cô thấy xấu hổ vô cùng, khẽ cắn môi. Cũng may cậu đã dậy từ sớm nếu không vừa rồi họ mà chạm mặt, cô thật sự chẳng biết nói gì.

Bước đi xuống nhà, cô đảo mắt nhìn xung quanh, không có cậu ở trong nhà. Trong lòng có chút thất vọng, tối qua cô vẫn chưa nghe thấy cậu nói gì về chuyện cô yêu cậu. thật sự cô cũng không muốn tham lam thứ tình cảm này.

Cô là người đã có gia đình, cậu cũng sắp có gia đình của mình, họ bây giờ thật sự rất không hay. Nhưng ít nhất nói ra rồi, trong lòng cô nhẹ nhõm hơn nhiều, cô thở dài cầm lấy túi xách rồi mở cửa rời đi.

Đêm qua thực sự đối với cô rất quý giá, chỉ là vụиɠ ŧяộʍ nhưng cầm giác lại hạnh phúc đến lạ, họ ở chung căn nhà này giống như một cặp vợ chồng.

Thang máy đi xuống lầu 1, lúc này thang máy bên cạnh mở ra. Đường Duật Hành xách hai túi đồ đi về phía căn hộ của mình, mái tóc cậu hơi ướt, hai bên vai cũng không khác, nhưng điều đó chẳng làm giảm đi sự thu hút của cậu.

Nhập mật khẩu rồi đi vào trong, có cảm giác trống rỗng đến lạ. Cậu đặt chúng vào phòng bếp rồi đi lên lầu, hàng lông mày khẽ chau lại, thật ra cũng không bất ngờ lắm.

Cậu biết cô sẽ chọn cách rời đi trước, giờ gặp thì nói chuyện gì chứ?

Cậu đi đến cửa sổ, vén rèm lên, nhìn xuống bên dưới, Khương Gia Hy đang cúi người ngồi vào một chiếc taxi, những hạt mưa nhỏ tạt vào phần lưng cô, chiếc xe từ từ rời đi.

"Tít...tít...tít.." Lúc này điện thoại của cậu rung lên, Đường Duật Hành thả rèm xuống rồi nhấn phím nghe.

- "Đường tổng, 11 giờ chúng ta bay rồi, bây giờ anh đã chuẩn bị xong chưa?" Thư kí cung kính nói.

Đường Duật Hành nhìn đồng hồ :"Tôi đến ngay đây, còn nữa....chủ tịch là phó giám đốc đã đến chưa?"

- "Hai vị đều có mặt rồi ạ." Thư kí trả lời.

Đường Duật Hành không nói gì thêm, cậu tắt máy rồi đi xuống nhà, khi đi qua phòng bếp, cậu nhìn lại những túi đồ mình vừa mua, thời gian lui về đây rất ít, chuyến công tác tiếp theo cũng mất một tuần, đây toàn là những thực phẩm không thể để lâu, định là mua lên để nấu đồ ăn sáng cho cô.

Đường Duật Hành thở dài một tiếng, thẳng tay ném vào thúng rác.

Khương Gia Hy đi vào trong nhà, bà Lâm đang ngồi nói chuyện với một người phụ nữ cùng tuổi, cô nhìn thấy bà ta rất quen. Sau một lúc cô nhớ ra, bà ấy chính là Thụy phu nhân lần trước đã đến đây.

- "Bà, chào dì." Cô cúi đầu chào hỏi.

Bà Lâm gật đầu :"Về rồi sao?"

Tối qua nếu không có lời nói của lão pháp sư kia thì bà còn lâu mới đồng ý cho cô ở bên ngoài một đêm như vậy, tuy là ở Khương gia nhưng bà vẫn không hài lòng.

- "Con đã tìm được sợi dây chuyền rồi." Cô nói.

Bà Lâm vui mừng :"Thật sao? Thế thì tốt quá, con thật sự làm ta lo. Thôi, từ giờ phải giữ gìn cẩn thận."

- "Con biết rồi."

Sau khi lên phòng, cô mở máy tính lên, nói chuyện với Tiểu Ngạn cả ngày trời.

Tối đến, sau khi ăn tối, cô đi lên phòng với tâm trạng không mấy tốt, bữa cơm tối nay vắng Đường Duật Hành và Đường Gia Huy. Thiếu Đường Gia Huy cũng chẳng liên quan đến cô, nhưng còn cậu...

Sáng nay cậu đã tránh mặt rời đi trước, tối nay thì sao, cô có cảm giác hụt hẫng khó tả, cô thật sự ngu ngốc khi để cậu biết sự thật. Để rồi bây giờ...

"Cạch" Cánh cửa mở ra, Đường Gia Huy đi vào, hôm nay anh ta phải giải quyết thêm cả công việc của Đường Duật hành nên về nhà trễ hơn, vẫn chưa kịp ăn uống gì.

Thấy anh, cô nhíu mày, anh ta đã về rồi, có khi nào cậu cũng về không? Cô chỉnh lại mái tóc, đứng dậy định rời đi.

- "Vào trong chuẩn bị nước tắm cho tôi." Đường Gia Huy vừa nới lỏng cravat vừa nói.

Khương Gia Hy khựng người lại, cô hít thở sâu rồi quay người đi vào phòng tắm, cũng chỉ là chuẩn bị nước, làm cho anh ta cũng chả sao.

Đường Gia Huy vừa cởi cúc áo vừa đi vào phòng tắm, bàn chân khẽ khựng lại khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Khương Gia Hy đang cúi người thử nước trong bồn, mái tóc dài ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của cô, hơi nước bốc lên khiến cho khuôn mặt trở nên hồng hào, cô mặc một bộ váy ngủ màu trắng ôm lấy cơ thể nõn nà của mình.

Đến tận bây giờ anh ta mới phát hiện người phụ nữ này đẹp đến thế. không những xinh đẹp mà còn kiều diễm, thướt tha.

Thật sự từ trước đến nay anh ta chưa từng để mắt tới người phụ nữ nào, chỉ có công việc, ngoài ra không có gì có thể thu hút anh ta.

Khương Gia Hy tắt vòi nước, quay người bước ra, khi đến cánh cửa phòng tắm, cánh cửa bị anh ta chắn một nửa, cô đành tránh sang một bên cho anh ta đi vào.

Đường Gia Huy bất chợt kéo lấy thân thể mảnh khảnh của cô vào lòng, mũi cô đập thẳng vào phần ngực anh ta.

- "Anh...muốn gì? Mau buông tôi ra."

Mùi rượu nồng nặc từ trên người anh ta khiến cô sợ hãi, sợ anh ta sẽ làm càn, tuy anh ta đã từng nói những lời cay độc với cô, nhưng hiện tại...

Trong người anh ta đang có men rượu...