Chương 19: Căn biệt thự ngoại thành

Sáng hôm sau...

Ngày hôm nay thời tiết đột ngột thay đổi, không giống như mọi ngày ánh nắng chiếu vào căn phòng cô, mà hôm nay là những hạt mưa đọng lại trên tấm kính, bên ngoài là cơn mưa rào, từng hạt rơi xuống, thật ảm đạm.

Khương Gia Hy cựa mình, hàng lông mày nhíu chặt lại, vết thương ở sau lưng cùng phía bên dưới khiến cho cô suýt nữa ngất đi, khuôn mặt tái nhợt, cô chống tay ngồi dậy.

Quần áo? Là cậu đã thay cho cô sao? Cô bỗng thấy sợ hãi, đêm qua, những hình ảnh đó một lần nữa hiện lại, họ thực sự đã làm cái chuyện đồϊ ҍạϊ ấy.

Trời ạ! Cô thật là đã mất nhân cách, tối qua còn yêu kiều nằm dưới thân cậu, hai mắt cô đỏ hoe, nếu như để mẹ chồng cô biết được, không biết cô sẽ ra sao nữa? Rồi còn Đường Gia Huy, anh ta khẽ khinh thương cô đến mức nào nữa đây.

Hai tay bịt lấy tai mình, mái tóc dài xõa xuống ôm lấy bờ vai gầy của cô, đầu óc trở nên mông lung, cô thở dài một tiếng.

- "Chị là đang hối hận sao?" Tiếng của Đường Duật Hành phát ra phía sau lưng cô.

Khương Gia Hy giật mình quay lại, cậu đang đứng dựa người vào cửa, trên người là bộ âu phục chỉnh tề. Từng cảnh tượng cùng cậu lặp lại lần nữa, cô cắn môi, cụp mắt xuống.

Đường Duật Hành nhìn đồng hồ :"Chị định biến bữa sáng thành bữa trưa sao? Nhanh xuống ăn sáng đi, chúng ta đến bệnh viện."

- "Bệnh viện?" Khương Gia Hy khó hiểu hỏi cậu.

Đường Duật Hành đứng thẳng người dậy :"Như chị đã nghe thấy." Nói rồi cậu mở cửa bước đi ra ngoài.

Khương Gia Hy bước xuống giường, từng bước khó khăn đi vào phòng tắm, sau khi vệ sinh cá nhân cô chọn một bộ váy rộng rồi mặc vào, thứ nhất không để ôm lấy vết thương của cô, thứ hai để bên dưới không bị đau rát. Cô buộc mớ tóc dài của mình lên, để lộ gương mặt hốc hác của mình.

Cô chọn một màu son tươi tắn rồi tô lên môi mình, cô cười nhẹ một tiếng rồi đi xuống nhà, ở dưới rất yên ắng. Khẽ cau mày, thường thì mọi ngày mẹ chồng cô đều ở nhà, bà ấy đi đâu rồi? Hay là đang ở từ đường.

- "Đại phu nhân, cô dậy rồi, để tôi dọn bữa sáng lên cho cô." Người giúp việc nói.

Khương Gia Hy nhìn xung quanh rồi hỏi :"Ở nhà chỉ còn mình tôi thôi sao?"

- "Ông chủ đã đi làm rồi ạ, bà chủ và quản gia ra ngoài có việc gấp từ sáng." Người giúp việc nói.

Khương Gia Hy cau mày, vậy còn cậu, vừa rồi cậu còn ở nhà cơ mà. Cô thở dài, không thể suy nghĩ gì đến cậu nữa. Cô chỉ ăn ít súp rồi kết thúc bữa sáng, lúc này cơn mưa ngoài trời đã nặng hạt hơn.

Đường Duật Hành đi từ trên lầu xuống, ánh mắt quét qua bộ váy rộng thùng thình của cô rồi gương mặt nhỏ nhắn kia, cô buộc tóc lên cũng đẹp nhưng không như lúc thả xuống.

- "Đến bệnh viện." Cậu nói rồi đi qua cô, Khương Gia Hy nhìn theo cậu, đến bệnh viện để làm gì? Mẹ chồng cô lại đồng ý cho cô và cậu đi chung như vậy sao?

Đường Duật Hành khẽ nhíu mày vì chưa nghe được tiếng bước chân cô :"Còn đau?"

Khương Gia Hy giật mình, khuôn mặt đỏ bừng lên, cô biết cậu đang nghĩ gì, nhanh chóng bước theo cậu mặc dù đang đau thật sự.

Đường Duật Hành bật chiếc ô màu trắng lên, Khương Gia Hy biết điều đứng bên cạnh cậu, cậu đưa đôi mắt nhìn xuống, hôm nay cô không đi giày cao gót mà đi đôi giày bệt, đêm qua cậu thực sự có hơi quá đáng.

Khương Gia Hy đưa tầm mắt chỉ thấy được ngang ngực cậu, sức mạnh từ cái nhìn phía trên khiến cho cô thấy ngộp thở. Đường Duật Hành bước đi, cô cũng vội bước theo, vì cô khá thấp bên cậu đành đẩy ô về phía cô, kết quả một bên vai bị mưa làm ướt, nhưng cô lại chỉ lo nhìn mũi giày, không dám ngẩng đầu lên.

Đường Duật Hành thở dài, người phụ nữ này vô tâm đến thế là cùng.

Cô mở cửa bước lên xe, Đường Duật Hành vòng sang cụp ô lại rồi bước vào, mái tóc hơi ướt, Khương Gia Hy lúc này mới để ý đến, có ô che mà vẫn bị ướt sao?

Đường Duật Hành khởi động xe, bàn chân khẽ nhấn ga, chiếc xe cứ thế lao đi trong màn mưa.

Tại một nơi khác...

Một căn biệt thự ngoại thành nhỏ và cổ kính, xung quanh được trồng một loại hoa Tử Đằng, loài hoa rất khó sống ở loại đất này, thế nhưng tại căn biệt thự này, chúng lại nảy nở rất đẹp.

Căn biệt thự gần như cách li với mọi thứ, một chiếc xe sang trọng đỗ lại, bà Lâm cùng quản gia Trần mở cửa đi xuống, người tài xe vội cầm ô che cho hai người cùng đi vào trong. Những tấm vải màu trắng điểm ở giữa là vòng tròn màu đen bay phất phới, bên trong toàn là gam màu lạnh, khiến cho ai lần đầu bước vào cũng thấy lạnh sống lưng.

Nhưng đối với hai người phụ nữ đang đi vào thì đây là chuyện bình thường. Ở bàn đang đặt một cỗ bài cũ và một cái dĩa bằng sứ rất đẹp, ở ghế sofa vứt linh tinh vài con rối ghi những họ tên khác nhau.

Quản gia Trần như mọi lần, bước đi lên lầu hai, bà Lâm đứng lại nhìn xung quanh một lần nữa, trong ánh mắt kia là vài tia tính toán.

Xe của Đường Duật Hành dừng lại ở cổng bệnh viện của Lý Kiệt, cậu đi xuống, cô cũng mở cửa bước theo, Khương Gia Hy đưa đôi mắt nhìn bệnh viện.

Họ cùng bước vào trong, một lần nữa vai áo cậu bị ướt, một lần nữa người phụ nữ bên cạnh cậu cúi đầu nhìn mũi giày.