Chương 8

Chờ hơn nửa giờ, Hứa Chiêu Đệ bưng mâm thức ăn từ phòng bếp ra, một đĩa rau luộc, một đĩa ớt xanh xào thịt, một bát canh cà chua trứng. Trong lòng Thi Vân Dạng chỉ có một ý niệm, thật đơn sơ, hơn nữa cô không ăn ớt xanh, cô ghét mùi của nó.

Hứa Chiêu Đệ cầm hai chén cơm đi ra, so sánh với món ăn đạm bạc, thì gạo này cũng xem như là ổn.

"Nhiều cơm như vậy, ăn không hết." Trực giác Thi Vân Dạng cho biết cô ăn không hết chén cơm nhiều như thế, mặc dù quả thực bây giờ cô đang rất đói bụng.

"Có thể ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu." Hứa Chiêu Đệ cho rằng vóc người của nữ nhân này nhìn rất tốt, đại khái chắc cũng không ăn nhiều lắm.

Mặc dù chỉ có rau luộc cùng canh cà chua trứng là có thể ăn, mới nhìn thì thấy đạm bạc nhưng tay nghề Hứa Chiêu Đệ cũng không tệ lắm, hơn nữa cơm nấu rất ngon, vừa đúng lúc ăn tối.

"Cô không ăn thịt?" Hứa Chiêu Đệ phát hiện ra liền hỏi.

"Tôi không ăn ớt xanh." Thi Vân Dạng nói.

"Cô nhớ được cái gì sao?" Hứa Chiêu Đệ mong đợi hỏi, nàng cảm thấy Thi Vân Dạng không đυ.ng đến món ăn này, cũng biết mình không ăn được ớt xanh, liền có hy vọng là đối phương nhớ được một ít.

"Không có, tôi không thích mùi của nó." Thi Vân Dạng nhìn dáng vẻ mong đợi của người kia, cho rằng Hứa Chiêu Đệ nghĩ mình phiền toái.

"Vậy sau này tôi không làm ớt xanh nữa." Hứa Chiêu Đệ thể thϊếp nói.

"Không có gì đáng ngại." Thi Vân Dạng đang suy nghĩ, không nên để Hứa Chiêu Đệ thấy cô phiền mới tốt.

"Đúng rồi, cô không nhớ nổi mình tên gì, tôi cảm thấy tạm thời nên đặt cho cô một cái tên mới, như vậy tôi mới gọi cô được." Cũng không biết nữ nhân này mất trí nhớ đến khi nào.

"Ừm." Thi Vân Dạng gật đầu.

"Vậy gọi cô là Vân Phương, thật ra thì tôi có một người em họ tên Vân Phương, hình như cô nhỏ tuổi hơn tôi, xem cô như em họ của tôi cũng tốt, cô cảm thấy thế nào?" Mặt Hứa Chiêu Đệ mong chờ hỏi.

Nội tâm Thi Vân Dạng cự tuyệt, cô thấy tên này rất là xấu, nhưng nếu làm người ta thấy phiền, có thể sẽ bỏ mình đi, cô muốn lấy lòng Hứa Chiêu Đệ một phen, hơn nữa nếu được xem là em họ chắc đãi ngộ sẽ khá hơn một chút, dù sao cũng chỉ là cái tên, mà Thi Vân Dạng cũng chưa tìm được tên nào hài lòng.

"Được, tạm thời gọi tôi là Vân Phương, chờ tôi nghĩ ra tên mình muốn đổi sẽ đổi lại." Thi Vân Dạng vẫn hy vọng sau này có thể đổi lại tên, nhưng vạn lần không nghĩ đến, cái tên này liền bị Hứa Chiêu Đệ gọi đến quen thuộc, ngày sau muốn thay đổi cũng không được.

"Vậy tôi gọi cô là Phương Phương đi." Hứa Chiêu Đệ cảm thấy nữ nhân này đặc biệt tỏa ra cảm giác của phượng hoàng, nên cố gắng đặt tên cho cô bình thường một chút, như vậy có thể dễ dàng thân cận hơn.

"Ừm." Thi Vân Dạng miễn cưỡng trả lời, thật ra nội tâm của cô đang kêu trời, tên Vân Phương vốn đã xấu, còn bị gọi Phương Phương thì còn xấu hơn nữa.

Có lẽ là do cả ngày không ăn được cái gì ngon miệng, nên lúc này chén cơm trong tay Thi Vân Dạng đã nhanh chóng thấy đáy, xem ra thực sự là đói bụng.

"Có muốn ăn thêm nữa hay không?" Hứa Chiêu Đệ thấy Thi Vân Dạng đã nhanh chóng ăn xong cơm rồi, liền chủ động hỏi.

Thi Vân Dạng nhìn chén cơm của mình một cái, cảm giác có chút ngượng ngùng, mới vừa rồi còn nói ăn không hết, hiển nhiên cô đã đánh giá thấp bản thân, thì ra mình có thể ăn nhiều như vậy, quả nhiên vì mất trí nhớ nên đối với cảm giác của mình cũng không chính xác.

"Không cần, tôi đã no rồi." Thi Vân Dạng ăn xong, buông chén đũa để xuống.

Hứa Chiêu Đệ liền đem thức ăn còn lại ăn hết sạch, Thi Vân Dạng nhìn trợn mắt há mồm, cô đang suy nghĩ, Hứa Chiêu Đệ rốt cục nghèo đến mức nào đây? Lại có thể tiết kiệm đến như vậy, tại sao nhặt được mình không phải là một người có tiền chứ?

"Tôi là bị tai nạn xe sao?" Thi Vân Dạng hỏi, đối với quá khứ cô không nhớ gì cả, cô chỉ muốn biết rốt cục mình đã xảy ra chuyện gì.

"Ừm, là bị tai nạn xe…" Hứa Chiêu Đệ nghe Thi Vân Dạng hỏi tới chuyện này, trong lòng giật thót một cái, chột dạ không dứt.

"Người nào đâm trúng?" Thi Vân Dạng hỏi.

"Không biết, tôi đi qua phát hiện ra cô, khi đó không còn thấy chiếc xe đυ.ng nữa…" Hứa Chiêu Đệ giả vờ trấn định nói, vì sợ Thi Vân Dạng hận mình, nàng chỉ có thể nói dối.

"Nên chị đưa tôi tới bệnh viện?" Thi Vân Dạng cảm thấy nếu quả thật như vậy, Hứa Chiêu Đệ thực quá hiền lành, dĩ nhiên cô cũng không phải không hoài nghi là Hứa Chiêu Đệ đυ.ng, bất quá đυ.ng xong mà không chạy hay bỏ rơi mình thì cũng xem như là có lương tâm. Bất kể có phải là Hứa Chiêu Đệ đυ.ng hay không, Thi Vân Dạng cũng đổ thừa Hứa Chiêu Đệ có liên quan. Cô vốn không tin năng lực làm việc của Sở cảnh sát, hơn nữa ở bên người Hứa Chiêu Đệ khiến cô có cảm giác an toàn, thật sự thì ngoại trừ chuyện Hứa Chiêu Đệ quá nghèo ra, thì không có cái gì không tốt.

"Tôi thấy cô không có bất kỳ giấy tờ gì trong người, bất an nên quay lại bệnh viện một chuyến, ai biết, cô lại mất trí nhớ…" Hứa Chiêu Đệ giải thích.

"Cảm ơn chị, chị thật quá tốt bụng." Thi Vân Dạng tựa hồ không suy luận ra cái gì xấu, nửa tin nửa ngờ nói.

"Không có, không có, dù sao cô cũng là một cô gái xinh đẹp, cái gì cũng không có, để mặc một người như vậy ở bệnh viện thật không tốt lắm…" Hứa Chiêu Đệ chột dạ.