Chương 5

Hứa Chiêu Đệ thấy Thi Vân Dạng tỉnh lại, lập tức tiến lên.

"Cô có chỗ nào không thoải mái không?" Hứa Chiêu Đệ cất giọng hỏi.

"Hơi nhức đầu, những nơi khác không sao." Thi Vân Dạng trả lời.

"Số điện thoại người nhà cô bao nhiêu? Để tôi gọi điện thông báo?" Hứa Chiêu Đệ cảm thấy trước tiên nên hỏi về thân nhân của đối phương trước.

Nghe xong Thi Vân Dạng mờ mịt nhìn Hứa Chiêu Đệ, đầu trống rỗng, nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi người nhà của mình.

"Cô biết tôi là ai sao? Sao tôi lại không nhớ gì hết?" Thi Vân Dạng bất an lên tiếng hỏi.

Tình huống gì đây? Hứa Chiêu Đệ có dự cảm không tốt, lập tức gọi bác sĩ đến.

"Cô không biết mình tên gì? Nhà ở nơi nào? Làm nghề gì? Bao nhiêu tuổi?" Hứa Chiêu Đệ liên tiếp hỏi mấy vấn đề.

Tất cả Thi Vân Dạng đều lắc đầu, nàng chỉ cảm thấy đầu đau nhức.

Hiển nhiên, bác sĩ ở bệnh viện huyện không có thuốc gì để dùng, chỉ có thể đề nghị Hứa Chiêu Đệ lập tức chuyển lên bệnh viện lớn làm kiểm tra.

Hứa Chiêu Đệ không thể không mang Thi Vân Dạng đến bệnh viện tốt nhất trong khu vực. Ở trên đường, Thi Vân Dạng nhìn sắc mặt ngưng trọng của Hứa Chiêu Đệ, cũng thận trọng kéo nhẹ quần áo của đối phương một cái, dù sao bây giờ sắc mặt nàng nhìn cũng quá là khó coi, giống như cha mất không bằng, hơn nữa Thi Vân Dạng cũng cho rằng, mình còn chưa thăm dò tính khí của cô gái trước mắt này, nên cẩn thận một chút, lỡ mình bị lừa bán đi thì xong đời.

Hứa Chiêu Đệ nhìn về phía Thi Vân Dạng, mặc dù người kia mỹ mạo rất ưu tú nhưng Hứa Chiêu Đệ cũng không có chút tâm tình nào để thưởng thức, giờ phút này một con gà mái cũng nhìn thuận mắt hơn Thi Vân Dạng, dù sao gà mái cũng không mang đến bao nhiêu phiền toái, mà cô gái này phiền đến nỗi muốn bỏ rơi cũng không được, bất quá thái độ Hứa Chiêu Đệ vẫn còn tốt, dù sao cũng là nhà nàng có lỗi với người ta.

"Có chuyện gì không?" Vẻ mặt Hứa Chiêu Đệ ôn hòa hỏi.

"Tôi đói bụng…" Thi Vân Dạng nhẹ giọng nói, nàng đói đã lâu lắm rồi, nhưng thấy Hứa Chiêu Đệ từ lúc đi ra đến giờ sắc mặt cũng không tốt lắm nên không dám nói.

"Vậy cô chờ tôi một chút, tôi đi mua bánh bao." Thật ra bụng Hứa Chiêu Đệ cũng có chút đói, chỉ là không có khẩu vị, cũng không muốn ăn.

Hứa Chiêu Đệ để Thi Vân Dạng chờ ở cửa bệnh viện, bản thân mình lại chạy đến gần đó mua bánh bao.

Hứa Chiêu Đệ mua bốn cái bánh bao quay về thì thấy có người đang đến gần Thi Vân Dạng, gương mặt cô lạnh lẽo, ra vẻ rất chán ghét, Hứa Chiêu Đệ vội vàng chạy đến. Dáng dấp thực đúng là không phải đẹp bình thường, Hứa Chiêu Đệ âm thầm nghĩ, sau đó cầm bánh bao lập tức chạy đến.

Lúc Thi Vân Dạng đứng đợi, luôn cảm thấy rất là lâu, rất sợ người kia sẽ đi mất, dù sao cô gái đó giờ đang là cứu tinh duy nhất của cô, mất đi trí nhớ làm cô có cảm giác cực kỳ không an toàn, càng thêm lo lắng.

Sau bảy tám phút Thi Vân Dạng nhìn thấy được, người kia thân thể đơn bạc, gầy gò ốm yếu, giống như thiếu dinh dưỡng từ trong đám người đi đến, nhưng lại khiến Thi Vân Dạng dâng lên cảm giác mừng rỡ.

"Rốt cục cô cũng trở lại, tôi chờ cô thật lâu." Mặc dù Thi Vân Dạng không có trí nhớ, nhưng cô biết mình rất ghét ở chỗ ồn ào tạp nham.

"Bánh bao gần bệnh viện ăn không ngon lắm, nên đi hơi xa một chút." Hứa Chiêu Đệ có cảm giác mình không để Thi Vân Dạng chờ quá lâu, nhưng vẫn giải thích với đối phương.

"Cho cô." Hứa Chiêu Đệ đưa cho Thi Vân Dạng hai cái bánh bao.

Thi Vân Dạng nhận lấy bánh liền cắn một cái, phát hiện dù Hứa Chiêu Đệ đã chạy thật xa mua bánh bao nhưng bánh bao này vẫn rất khó ăn, thịt béo quá nhiều, lại nhiều dầu mỡ, mặc dù vẫn còn đói bụng nhưng cô không muốn cắn thêm miếng nào nữa. Nhìn sang Hứa Chiêu Đệ đang ăn đến thực có hương vị, người này không cảm thấy khó ăn sao?

"Không thích?" Hứa Chiêu Đệ liếc mắt một cái liền nhìn ra đối phương không quen ăn bánh bao này.

Thi Vân Dạng xin lỗi gật đầu một cái, sau đó đem bánh bao trả lại cho Hứa Chiêu Đệ.

"Vậy cô chờ thêm chút nữa, tôi đi mua bánh bao khác cho cô." Hứa Chiêu Đệ lại chạy đi.

Thi Vân Dạng cũng không muốn đợi thêm lâu như lần trước nhưng còn chưa kịp nói không cần đi mua, Hứa Chiêu Đệ đã chạy đi, gầy yếu như vậy mà thể lực lại không tệ, còn có thể chạy.

Bất quá lần này Hứa Chiêu Đệ mua nhanh hơn nhiều, không đến năm phút đã trở lại, đưa cho Thi Vân Dạng một cái bánh bao, còn có thêm một miếng bánh ngọt nhỏ.

Sau đó cả hai ngồi lên xe buýt đi đến bệnh viện lớn. Trên xe, Thi Vân Dạng cắn một miếng, bánh bao cứng quá, nhưng so với cái vừa rồi thì tốt hơn, cô cắn tiếp hai miếng rồi đưa lại cho Hứa Chiêu Đệ. Thi Vân Dạng thử bánh ngọt nhỏ phát hiện nó không mềm mịn, còn không bằng ăn mì gói. Vì vậy Thi Vân Dạng cầm bánh ngọt đổi lại cái bánh bao lúc nãy.

Mặc dù biết Thi Vân Dạng đã mất trí nhớ nhưng Hứa Chiêu Đệ buôn bán ở ngoài nhiều năm, liếc mắt một cái liền nhận ra tính tình người này, kì thật lần đầu tiên nàng nhìn thấy Thi Vân Dạng đã cảm thấy nữ nhân này mặc dù rất đẹp, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy có chút cay nghiệt.

Ở chung một khoảng thời gian ngắn ngủi, Thi Vân Dạng đại khái hiểu được một chút tính tình Hứa Chiêu Đệ, trực giác thấy nữ nhân này tính khí không xấu, nên Thi Vân Dạng mới dám càn rỡ.

Hứa Chiêu Đệ đưa Thi Vân Dạng đến bệnh viện tốt nhất khu này, làm kiểm tra tổng quát một lần nữa, tiền trong thẻ Hứa Chiêu Đệ lại mất hơn phân nửa khiến nàng đau lòng muốn chết đi sống lại.

"Theo chẩn đoán thì não tổn thương nặng, trong đầu có máu bầm dẫn đến mất trí nhớ." Bác sĩ nói.

"Vậy làm sao bây giờ?" Hứa Chiêu Đệ cảm giác vấn đề vô cùng nghiêm trọng, đυ.ng người ta đến mức mất trí nhớ, mới nghĩ qua thôi cũng cảm thấy tê dại khắp da đầu, nàng có táng gia bại sản cũng không đủ chi phí để phẫu thuật cho người ta.

"Nên nghỉ dưỡng một thời gian, đợi máu bầm có thể tự tan đi thì tốt, nếu không sẽ phải cân nhắc đến chuyện giải phẫu." Bác sĩ đề nghị.

"Có thể tự tản đi được không?" Hứa Chiêu Đệ mong chờ hỏi.

"Có khả năng này, nhưng cũng không chắc chắn, vẫn có trường hợp cần phải giải phẫu, trước mắt nên chú ý theo dõi, nếu có bất kỳ khó chịu nào thì đến bệnh viện ngay…"

Từ bệnh viện đi ra, Hứa Chiêu Đệ cùng Thi Vân Dạng nhìn mặt nhau, trong lúc nhất thời, Hứa Chiêu Đệ không biết nên nói thế nào cho phải.