"Em muốn rời khỏi đây sao?" Hứa Chiêu Đệ tạm dừng việc trên tay, bình tĩnh hỏi.
Giọng điệu bình tĩnh và bộ dáng đã đoán được trước của đối phương khiến trong lòng Thi Vân Dạng hơi khó chịu, mặc dù cô muốn rời khỏi nơi này thật nhưng vừa nghĩ đến chuyện Hứa Chiêu Đệ ngay từ đầu đã mong mình rời đi, trong lòng cũng không thể thoải mái. Ý cô muốn chính là, tôi có thể rời đi nhưng chị nhất định phải lo lắng và níu giữ, thêm nữa cô cũng đâu muốn đi một mình.
"Em chưa nói sẽ đi bây giờ, chẳng qua em chỉ cảm thấy chúng ta có thể ở một nơi tốt hơn một chút, dù sao thì con người đi chỗ cao, nước chảy vào chỗ thấp mà." Thi Vân Dạng giải thích.
Hứa Chiêu Đệ vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm khiến Thi Vân Dạng cảm giác mình giống như bị nàng nhìn thấu tâm can, ngày thường cô không thấy Hứa Chiêu Đệ thông minh nhưng giờ phút này hoàn toàn khác, làm Thi Vân Dạng càng mất tự nhiên hơn.
"Chị phải có phản ứng gì đi chứ, ghét nhất bộ dáng này của chị, một chút âm thanh cũng không có!" Thi Vân Dạng ai oán.
"Nếu em muốn rời đi, tôi không có ý kiến. Em không muốn trở về nữa hay vẫn muốn quay về đều có thể, tôi vẫn xem em như là người nhà của mình." Hứa Chiêu Đệ hết sức thể thϊếp, nàng biết Phương Phương muốn mang mình đi cùng, chắc hẳn có rất nhiều nguyên nhân nhưng chủ yếu nhất là vì Phương Phương mất trí nhớ, không biết dựa vào cái gì, mình giống như cái phao cứu sinh duy nhất cho nên người kia muốn mình đi cùng để có cảm giác an toàn.
Hứa Chiêu Đệ thật sự không muốn rời đi, nàng chỉ thích cuộc sống an bình. Khi nghe Thi Vân Dạng nói muốn đi tới nơi tốt hơn, nàng hiểu đó là vì tâm tư của Phương Phương quá hướng ngoại, không thể đứng yên một chỗ. Hơn nữa, nàng cảm thấy cuộc sống về sau của Phương Phương chưa chắc đã cần nàng, bản thân đi theo có khi lại là gánh nặng, cho nên nàng quyết định sẽ làm một cái cây đứng yên một chốn, ở đây chờ đợi khi em ấy muốn trở về.
Thi Vân Dạng nhìn Hứa Chiêu Đệ, đột nhiên cảm thấy bản thân không nên xem thường bất cứ ai, ví như Hứa Chiêu Đệ, chị ấy có thể không quá thông minh nhưng lại giàu tình cảm, đối với mọi chuyện cũng không quá cố chấp. Mình có thể sẽ rời khỏi đây mà người vừa bị mình đoạt mất tấm thân xử nữ lại có thể làm ra vẻ mặt bình thản như vậy, không những không muốn cùng đi với mình, thậm chí ngay cả câu níu giữ cũng không hề có, điều này khiến cho Thi Vân Dạng cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Chúng ta hiện tại là tình nhân, lại đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, càng không nên tách ra, chị rốt cuộc có chút nào tự giác khi làm bạn gái em không?" Thi Vân Dạng cãi cùn.
"Mới có một ngày, cũng chưa thể quen." Hứa Chiêu Đệ trả lời thật lòng.
Thi Vân Dạng nghe vậy liền cảm thấy hết sức chói tai, giống như chỉ có mình đơn phương muốn trở thành tình nhân, mặc dù cũng hơi đúng là vậy thật. Nhưng ngoại hình mình xinh đẹp như thế, đi đến đâu mà không có người theo đuổi chứ, là Hứa Chiêu Đệ được chiếm tiện nghi còn không biết quý trọng.
"Sau này không cho phép chị nói mấy lời em không muốn nghe." Thi Vân Dạng cậy mạnh nói với đối phương, tính tình tiểu bá vương hoàn toàn lộ ra.
"Ừm." Hứa Chiêu Đệ lại tiếp tục làm đồ ăn, nàng biết trong thời gian ngắn Phương Phương sẽ không rời đi, nhưng đã có ý niệm như vậy thì sớm muộn Phương Phương cũng sẽ rời khỏi nơi này, sự khác biệt chỉ là mình có đi cùng hay không thôi.
"Chị!" Thi Vân Dạng có cảm giác chỉ mình cô coi trọng Hứa Chiêu Đệ, thật đáng hận, mình là thụ mà, sao lại thích đầu gỗ không hiểu phong tình, lúc cần thông minh thì không thông minh, lúc cần ngốc nghếch lại không ngốc nghếch, nữ nhân như vậy ai thèm thích chứ?!
"Tôi thật sự không hiểu tại sao em tức giận." Hứa Chiêu Đệ nhìn biểu cảm của Thi Vân Dạng, theo lý thì mình là người tức giận mới đúng. Mình đã không gây sự, Phương Phương có tư cách gì nổi nóng đây?
"Cũng bởi vì chị không biết lý do em tức giận nên em mới giận như vậy, nhưng chị thật sự không hiểu sao?" Thi Vân Dạng chất vấn.
"Vậy… tùy em." Hứa Chiêu Đệ trả lời mà không hề quay mặt lại.
Thi Vân Dạng có chút không thể tin, chắc đây là lần đầu tiên có người không dỗ dành mình lúc tức giận. Những lời này không khác nào khi tình nhân cãi nhau, một bên nói tùy cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, như thể là đối phương cố tình gây sự. Thi Vân Dạng quyết định hôm nay cô phải làm cho ra lẽ mới thôi.
"Tôi ra ngoài giải tỏa tâm trạng một chút." Hứa Chiêu Đệ thấy Thi Vân Dạng sắp nổi nóng đến phát điên, vội vàng nói.
Thi Vân Dạng nghe vậy hơi sửng sốt, những lời đó có phải nói rõ thật ra chị ấy vẫn để ý chuyện mình muốn rời đi? Nghĩ đến đây hỏa khí trong lòng lập tức biến mất không còn tung tích. Thì ra cái cô muốn chẳng qua chỉ là cảm giác được người khác quan tâm.