Thi Vân Dạng giải quyết xong liền đi tắm lần nữa, sau đó bò lên giường nằm. Nhìn sang Hứa Chiêu Đệ ngủ say, cô cảm thấy rõ ràng bây giờ mình là người có bạn gái nhưng bản thân cũng có dự cảm, sau này cô sẽ ăn không đủ no, nghĩ đến đây, Thi Vân Dạng có chút bực tức đưa tay nhéo gò má Hứa Chiêu Đệ một cái, nữ nhân này không có được bao nhiêu thịt, ngay cả trên mặt cũng rất ít, rõ ràng ăn không ít hơn mình mà. Thi Vân Dạng nhẹ nhàng nhéo mấy cái mới dừng, sau đó nhìn kỹ dung mạo người kia. Hứa Chiêu Đệ đúng là không phải quá xinh đẹp nhưng vẫn khá ưa nhìn, dù sao bây giờ cô cũng không ngại chuyện ngoại hình. Tính tình của nàng cũng thực sự rất tốt, trước mắt cô chỉ phát hiện Hứa Chiêu Đệ hơi cố chấp với chuyện kiếm tiền, nhưng đó lại không phải vì hưởng thụ vật chất, trên thực tế nhu cầu sống của nàng thấp đến mức vừa đủ là được. Nguyên nhân thích kiếm tiền có lẽ là vì quá khứ nghèo khổ tạo thành cảm giác không an toàn.
Du͙© vọиɠ của Hứa Chiêu Đệ thực sự là không mãnh liệt, trên giường cũng không tạo được không khí, bất quá phản ứng rất tự nhiên, không đến mức nhăn nhó. Thi Vân Dạng cảm giác Hứa Chiêu Đệ đối với chuyện đó giống như chuyện ăn cơm ngon. Bình thường Hứa Chiêu Đệ được ăn một bữa tiệc lớn xong, hỏi nàng ăn ngon không, nàng sẽ bình thản trả lời "Ừm, ngon!". Sau đó, không có sau đó nữa. Chính là như vậy, thản nhiên chấp nhận, cũng sẽ không chủ động yêu cầu cái gì, những thứ này đối với nàng mà nói có hay không cũng không quan trọng. Thi Vân Dạng đột nhiên suy nghĩ, Hứa Chiêu Đệ luôn coi mọi chuyện như gió thoảng mây bay, mình ở trong lòng nàng sẽ chiếm bao nhiêu phân lượng đây?
Thi Vân Dạng cho rằng bản thân và Hứa Chiêu Đệ đại khái là hai loại người hoàn toàn khác biệt, Hứa Chiêu Đệ thuộc về người có du͙© vọиɠ rất thấp, mà cô lại có du͙© vọиɠ cực kỳ cao, hư vinh, nɧu͙© ɖu͙©, thế tục, tư lợi, ngay cả tâm tình cũng đặc biệt nhiều màu. Thi Vân Dạng ở nơi này mấy tháng, thích ứng dần với chuyện mất trí nhớ xong, cô mơ hồ cảm giác kì thật bản thân không thỏa mãn khi ở một huyện nhỏ như vậy, sống trong căn nhà nhỏ như thế, cũng không thỏa mãn với nghề bán trứng của Hứa Chiêu Đệ. Mặc dù cuộc sống hiện tại cho cô sự an dật, nhưng cô là người có lòng tham, nên vẫn thấy không đủ.
Sở dĩ Thi Vân Dạng vẫn chưa rời đi nơi này là bởi vì Hứa Chiêu Đệ còn ở đây, cô vốn cho rằng mình là người ích kỷ, sẽ không thích Hứa Chiêu Đệ quá nhiều, nhưng hiện tại bất kể nhiều hay ít, Hứa Chiêu Đệ đối với cô cũng đã tạo thành một bức tường bảo vệ, giống như dây leo, khiến cô không đành lòng cắt đứt. Vì cô cảm thấy những thứ dây leo này hoàn toàn vô hại, vô hại như Hứa Chiêu Đệ, nên cô mới dung túng loại dây leo này lớn dần lên. Cô nghĩ nguyên nhân lớn nhất rất có thể là vì cô mất trí nhớ, thậm chí có thể cả đời cũng sẽ không nhớ lại, Hứa Chiêu Đệ là người đầu tiên cô gặp trong thế giới mới, là lý do duy nhất để cô tồn tại, nên cô cũng không muốn chặt đứt bức tường bảo vệ này, thậm chí càng muốn nó trở nên chặt chẽ hơn.
Thi Vân Dạng nhìn Hứa Chiêu Đệ, tâm tình liền mềm xuống, nữ nhân này làm cô vừa có chút ghét lại có chút thích. Đối với Hứa Chiêu Đệ, cô có du͙© vọиɠ chiếm làm của riêng nhưng cũng không yên lòng, cô cảm thấy Hứa Chiêu Đệ sống quá trầm ổn, cô tự tin mình có đầy đủ nhiệt lượng để khiến Hứa Chiêu Đệ nhiệt tình hơn. Bất kể đó không phải là mong muốn của Hứa Chiêu Đệ thì Thi Vân Dạng vẫn muốn làm cho nàng nhiệt tình một chút, đối với người kia thì đó là chuyện tốt chứ không xấu.
Thi Vân Dạng nhìn hồi lâu mới dần ngủ đi, lúc này Hứa Chiêu Đệ cũng đã ngủ được 2 tiếng đồng hồ.
Chạng vạng tối, Hứa Chiêu Đệ tỉnh sớm hơn, nàng đã hết sốt, đầu cũng không còn cảm giác mơ hồ nữa, nhớ lại những chuyện xảy ra lúc sáng, Phương Phương một mực vuốt ve thân thể của nàng, làm nó không còn giống như thân thể của nàng nữa, có cảm giác tê tê dại dại. Sau đó tay Phương Phương còn tiến đến chân tâm nàng, vừa nóng lại vừa ướt, còn có chút khó nhịn, theo động tác của Phương Phương, thân thể càng ngày càng trở nên thoải mái, giống như bị ném lên trên cao rồi từ từ rơi xuống, sau đó nàng không nhớ nữa, chỉ biết mình đã ngủ thϊếp đi. Mình ngủ xong, Phương Phương cũng không mặc lại áo ngủ cho mình, nên cảm giác thân thể vẫn trống không, hơn nữa còn bị Phương Phương ôm vào trong ngực.
Rất rõ ràng, Phương Phương cũng không hề mặc quần áo, cảm giác khối mềm mại đầy đặn kia dán vào lưng khiến Hứa Chiêu Đệ hơi xấu hổ. Mặc dù Hứa Chiêu Đệ giữ mình hơn 30 năm nhưng đối với chuyện thất thân lần này nàng phát hiện mình cũng không để ý chút nào, nàng hiểu rõ lý trí của mình khi đó, bản thân hoàn toàn không ghét Phương Phương 'làm' với mình, khi nghĩ đến chuyện Phương Phương sẽ rời đi, nàng đã ngầm cho phép hết thảy mọi chuyện. Hứa Chiêu Đệ nghĩ, nàng nhất định là có chút cảm tình với Phương Phương, thậm chí là hơi thích, vì khi đó nàng nghĩ nữ nhân này có thể sẽ trở thành người dưng nên không tự chủ được dung túng cô, cũng dung túng chính mình. Kì thực Hứa Chiêu Đệ cảm thấy dù nàng có thoải mái thật thì cũng không đến mức khoa trương như Phương Phương nói, gì mà sung sướиɠ tận trời, hoặc có lẽ là do thân thể mình chậm nhiệt, không chừng Phương Phương quả thực sẽ có cảm giác kia.