Chương 41

"Tôi no rồi." Hứa Chiêu Đệ ốm nên miệng lưỡi không có khẩu vị, nhưng nàng vẫn tự ép mình ăn hết một chén cháo, hiện giờ trong tình huống Thi Vân Dạng không cảm kích, nàng cũng chẳng còn tâm tình ăn tiếp.

"Chị giận sao?" Thi Vân Dạng thấy thái độ của Hứa Chiêu Đệ rõ ràng lãnh đạm hơn rất nhiều, dĩ nhiên cô biết vừa rồi do bản thân nổi nóng vô cớ, có lẽ đã làm người ta thương tổn.

"Không có!" Hứa Chiêu Đệ bình thản trả lời.

"Em cũng không biết vì sao vừa rồi lại nói những lời như vậy, chị đừng để trong lòng." Thi Vân Dạng mềm giọng nói.

"Tôi không hề tức giận." Hứa Chiêu Đệ cảm giác mặc dù vừa nãy thực có chút không thoải mái, nhưng chưa đến mức giận.

Vì Hứa Chiêu Đệ không thừa nhận, Thi Vân Dạng cũng không tiện cắn mãi không buông, điều này khiến cho cô chỉ có thể nhìn Hứa Chiêu Đệ chằm chằm.

Hứa Chiêu Đệ đối với chuyện Thi Vân Dạng thỉnh thoảng nhìn nàng chằm chằm đã có thể xem như không thấy, nàng yên lặng bắt đầu dọn dẹp chén đũa, chuẩn bị mang vào phòng bếp rửa.

"Chị vẫn bị bệnh, hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe đi, để đó em giúp là được rồi." Thi Vân Dạng vội vàng nhận lấy chén đũa trong tay Hứa Chiêu Đệ, cô cảm giác bản thân làʍ t̠ìиɦ nhân cũng không tệ lắm.

"Không có gì đáng ngại." Trước kia đã từng thấy nên Hứa Chiêu Đệ không yên tâm lắm khi để Thi Vân Dạng làm việc nhà. Bất quá Thi Vân Dạng vẫn cứng rắn muốn rửa, Hứa Chiêu Đệ không có biện pháp đành theo cô vào trong.

Thi Vân Dạng lần đầu tiên rửa chén chỉ sợ là không sạch sẽ nên rửa đến mức gần như tróc cả hoa văn.

Hứa Chiêu Đệ đứng ở cửa phòng bếp nhìn bộ dáng Thi Vân Dạng đeo tạp dề, có cảm giác vi diệu không nói thành lời, nàng nghĩ nhất định đây là lần đầu tiên Phương Phương rửa chén, có lẽ trước lúc mất trí nhớ cũng chưa từng làm, bất kể là quá khứ hay hiện tại, cuộc sống của nữ nhân kia đều thật nhàn hạ.

"Tối hôm qua chị bị sốt, chắc bây giờ vẫn mệt mỏi, chị đi ngủ thêm đi." Thi Vân Dạng lại tiếp tục nói lời quan tâm.

"Đêm qua em ngủ cũng không ngon, rửa xong cùng đi ngủ vậy."

"Được, chị chờ em một chút, em sắp xong rồi." Thi Vân Dạng cảm thấy đề nghị này rất tốt.

Hai người trở về phòng, lúc ngồi ở trên giường, Thi Vân Dạng lại đem trán mình dán lên trán Hứa Chiêu Đệ, cảm giác nhiệt độ không nóng giống như đêm qua, chỉ hơi ấm hơn mình một chút, mới yên tâm, cuối cùng cũng không sốt nữa.

Thi Vân Dạng đang chuẩn bị rời khỏi trán Hứa Chiêu Đệ thì ánh mắt chạm đến gương mặt kia, tâm niệm bỗng nhiên dậy sóng, cô liền đem môi dán lên môi đối phương. Thi Vân Dạng rất thích cảm giác hôn với Hứa Chiêu Đệ vì vậy rất hay hôn lén nàng, giờ phút này đối với Thi Vân Dạng mà nói, không có việc gì thích hợp bằng nụ hôn.

Hứa Chiêu Đệ lần nào cũng không kịp đề phòng thì đã bị Thi Vân Dạng hôn trộm, khi thấy biểu cảm kinh ngạc của mình, Phương Phương luôn làm ra dáng vẻ đùa bỡn, nên Hứa Chiêu Đệ cũng không quá để tâm, chỉ nghĩ đối phương đùa dai.

Nhưng lần này, Hứa Chiêu Đệ không biết có phải vì mình ngã bệnh hay không, đại não vẫn hơi chút mơ hồ, thân nhiệt còn trong trạng thái ấm ấm. Nàng cảm giác thời điểm Thi Vân Dạng đưa lưỡi quấn lấy miệng mình, toàn thân đều có cảm giác hư nhuyễn vô lực, hơn nữa cũng nóng lên, đầu óc như thể chìm vào trong nước, chìm chìm nổi nổi nhưng lại không hề khó chịu. Theo bản năng nàng muốn dùng đầu lưỡi mình chống lại đầu lưỡi Thi Vân Dạng đang tùy ý làm loạn trong miệng, thành ra cả hai liền quấn cùng một chỗ.

Lúc này trong lòng Thi Vân Dạng rất vui mừng, kì thực Hứa Chiêu Đệ ở phương diện này rất chậm tiêu. Không biết cô đã cường hôn bao nhiêu lần, đối phương vẫn giống như khúc gỗ, không có phản kháng mà chỉ ngây ngốc để cho mình hôn, chưa đáp lại nụ hôn của mình bao giờ. Thậm chí Thi Vân Dạng còn hoài nghi Hứa Chiêu Đệ căn bản không hiểu đáp lại là thế nào, thân thể có du͙© vọиɠ hay không, nhưng hôm nay Thi Vân Dạng rõ ràng phát hiện, Hứa Chiêu Đệ đã bắt đầu từ từ đáp lại nụ hôn của mình, mặc dù còn rất trúc trắc, nhưng đối với Thi Vân Dạng mà nói tuyệt đối là chuyện đáng mừng.

Thi Vân Dạng cảm thấy Hứa Chiêu Đệ có dấu hiệu khai tâm, lại hôn càng triền miên, càng nhiệt tình, tay cũng không tiếng động trượt vào trong áo ngủ của Hứa Chiêu Đệ.

Vừa rồi Thi Vân Dạng mới rửa chén, ngâm tay trong nước, giờ phút này vẫn còn lạnh, nên khi Hứa Chiêu Đệ cảm giác được đôi tay kia dán vào bộ ngực ấm áp mềm mại, lý trí của nàng liền trở về, nhẹ nhàng đẩy đầu Thi Vân Dạng ra.

"Tôi bị cảm… em hôn tôi sẽ lây bệnh…" Hứa Chiêu Đệ nói, kéo lấy tay Thi Vân Dạng đang không quy củ dò vào trong áo mình.

"Em đề kháng rất tốt, không dễ dàng ngã bệnh như vậy, nếu vi khuẩn kia truyền cho em một nửa, vậy chị sẽ khỏe hơn." Thi Vân Dạng nói lý, lần nữa dán lên môi Hứa Chiêu Đệ.