Ngày hôm sau tỉnh lại, Thi Vân Dạng đưa trán mình dán lên trán Hứa Chiêu Đệ, mặc dù còn có chút nóng nhưng so với nhiệt độ doạ người hôm qua mà nói thì coi như đã tốt hơn nhiều.
Thi Vân Dạng liền thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng người bị bệnh là Hứa Chiêu Đệ mà sao cô lại cảm mình mới là người xém chết đây? Thi Vân Dạng cũng không ngờ bản thân mình sẽ chăm sóc người khác như thế, chắc có lẽ vì mất trí nhớ nên Hứa Chiêu Đệ biến thành người duy nhất mình có thể lệ thuộc và thân cận, cho nên đêm qua cô chỉ có một ý niệm rằng không thể để Hứa Chiêu Đệ gặp chuyện, vì vậy mới liều mạng chăm sóc cho nàng thật tốt.
Thi Vân Dạng nhìn Hứa Chiêu Đệ vẫn đang nằm ở trên giường, gương mặt nhỏ nhắn vì bệnh nên khí sắc có chút không tốt, nữ nhân thoạt nhìn hơi yếu ớt này bình thường lại có thể dung túng một kẻ ích kỷ như mình, suy nghĩ này khiến cô đột nhiên thấy rất xúc động, một loại tâm tình quỷ dị không thể nói thành lời, giống như là thương tiếc. Đại khái Thi Vân Dạng cũng không nghĩ đến chuyện lại có một ngày cô cũng sẽ thương tiếc người khác.
Hứa Chiêu Đệ biết mình nhất định đã dậy muộn, chưa mua được hàng nên tối nay sợ là không đi bán được. Nàng đang cố gắng đấu tranh với đám vi khuẩn, cảm giác thân thể rất mệt nhọc, giống như ngủ thế nào cũng không đủ, nhưng ý chí nàng rất mạnh mẽ, bắt buộc bản thân phải tỉnh dậy.
Hứa Chiêu Đệ mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Thi Vân Dạng, gương mặt này vẫn luôn rất xinh đẹp nhưng trước kia nàng chưa bao giờ thấy an lòng, giờ phút này lại có cảm giác hoàn toàn khác.
"Chị dậy rồi? Thấy khỏe hơn không?" Thi Vân Dạng quan tâm hỏi, cô hy vọng Hứa Chiêu Đệ nhanh chóng khôi phục dáng vẻ mạnh mẽ hàng ngày, cô vẫn còn có thói quen được đối phương dung túng.
"Tốt hơn nhiều rồi." Hứa Chiêu Đệ vẫn cảm giác đầu có chút nặng nề nhưng thần trí đã khá tỉnh táo.
"Có đói bụng không? Em đi… nấu cháo cho chị ăn…" Vốn dĩ Thi vân Dạng muốn nói đi mua cháo cho Hứa Chiêu Đệ nhưng cô đột nhiên nghĩ không phải đây là thời điểm nên thể hiện bản thân sao? Không gì so được với lúc ngã bệnh mà được ăn cháo tình yêu, Thi Vân Dạng càng nghĩ càng thấy đúng.
"Em sẽ nấu sao?" Hứa Chiêu Đệ muốn đi vào phòng tắm đánh răng, nàng cảm giác miệng vừa khô lại vừa đắng.
"Chị xem thường em, nấu cháo có gì khó, mà chị nằm lại trên giường đi, bò dậy làm cái gì?" Thi Vân Dạng nhìn thân thể gầy yếu kia sợ Hứa Chiêu Đệ hư nhược sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
"Tôi muốn đánh răng…" Cũng muốn uống nước, những chuyện bản thân có thể làm được nàng đều không muốn làm phiền người khác.
"Được rồi, chị lên giường nằm đi, em đi lấy bàn chải với nước cho chị đánh răng, thật là làm người ta không an tâm mà…" Thi Vân Dạng lầm bầm sau đó kéo Hứa Chiêu Đệ lại giường nằm, lập tức đi đến phòng tắm.
Hứa Chiêu Đệ nhìn bóng lưng Thi Vân Dạng, không khỏi mỉm cười, trong lòng có chút ấm áp. Trước kia ngã bệnh, nàng đều tự mình làm hết nên chưa từng cảm nhận được sự quan tâm khi bị bệnh bao giờ.
"Chị cầm đi." Thi Vân Dạng đưa ly nước cùng bàn chải đánh răng cho đối phương.
"Cảm ơn!" Hứa Chiêu Đệ liền bắt đầu đánh răng.
Thi Vân Dạng không biết mình đối với Hứa Chiêu Đệ có phải là yêu thật hay không, dù sao người đầu tiên cô nhìn thấy sau khi mất trí nhớ cũng là Hứa Chiêu Đệ, sống cùng ba tháng nay cũng là Hứa Chiêu Đệ, nên đêm qua mới lo lắng như vậy. Nhưng theo đạo lý mà nói, tình cảm hơn ba tháng chưa phải quá sâu sắc, trước đó cũng không có cảm giác gì quá lớn chỉ biết là cô có hảo cảm với Hứa Chiêu Đệ, thậm chí còn có du͙© vọиɠ, nhưng sau ngày hôm qua cô liền phát hiện, bản thân để ý rất nhiều tới đối phương.
Lúc Hứa Chiêu Đệ đánh răng xong, Thi Vân Dạng đứng dậy rót một cốc nước ấm, đưa đến cho nàng.
Đối với sự chăm sóc của Thi Vân Dạng, Hứa Chiêu Đệ có chút ngoài ý muốn, thật ra là từ tối qua Thi Vân Dạng đã làm cho cô có chút ngoài ý muốn rồi.
"Thật phiền em." Hứa Chiêu Đệ cảm kích lên tiếng.
"Chị cảm động hả?" Thi Vân Dạng cười hỏi, giọng điệu có phần bất chính.
"Ừm…" Hứa Chiêu Đệ khẽ ừ một tiếng.
"Ngày hôm qua có phải chị nợ em một ân cứu mạng hay không?" Thi Vân Dạng không ngờ Hứa Chiêu Đệ lại dễ dàng bị cô làm cảm động đến thế, bất quá nghĩ lại thì đối phương cảm động cũng đúng, dù sao ngày hôm qua cô cũng khổ cực chăm sóc nàng như vậy, chịu lạnh cả đêm đi mua thuốc hạ sốt cho nàng, ân tình này quả thật cũng không coi là nhỏ. Bất quá Thi Vân Dạng muốn đem chuyện này biến thành ân cứu mạng thực sự có chút được voi đòi tiên, từ nhỏ đến lớn Hứa Chiêu Đệ không phải là chưa từng bị bệnh, không ai chiếu cố mà vẫn sống được đến 32 tuổi. Bất quá Thi Vân Dạng đã nói như vậy, Hứa Chiêu Đệ cũng chỉ có thể gật đầu.
"Nếu em có ơn cứu mạng với chị, có phải chị nên lấy thân báo đáp em hay không?" Uy hϊếp tạ ơn, thừa dịp cháy nhà đi ăn cướp, đối với dạng người như Thi Vân Dạng thì căn bản đó cũng không có gì đáng kể, dù sao đạt được mục đích mới là quan trọng nhất.
Hứa Chiêu Đệ mờ mịt nhìn Thi Vân Dạng, thời đại này còn có chuyện lấy thân báo đáp sao?